Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1890

Chương 1890
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tuy nhiên lời này vừa nói xong, lập tức bị Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Ta ăn nhiều chết no à? Ta đi hỗ trợ, ta có lợi gì chứ?”
“Có linh thạch cho sao? Ai cho a? Ngươi sao? Phí ra sân của ta đắt lắm.”
Hồ Tuyết thất bại, cứ ba câu là không thoát khỏi linh thạch.
“Ngươi ta đấu một trận ở thiên ngoại đi!”
Âm thanh quanh quẩn, hai thân thể khổng lồ biến mất ở trên trời, cuồng phong gào thét cũng dần dần bình ổn lại.
Vẻ mặt Hồ Tuyết buông lỏng, tai nạn Kỳ thành đã qua sao?
Nhưng mà không đợi hắn ta vui mừng bao lâu, bầu trời xa xăm lại một lần nữa trở nên tối mờ.
Vô số phi cầm từ đằng xa mà đến, xuất hiện trên bầu trời.
Bọn hắn có hóa thành hình người, có duy trì bản thể, bay lượn ở chân trời.
Vô biên vô hạn, che khuất bầu trời, giống như toàn bộ tộc Phi Cầm Yêu giới đều tới vậy.
Đồng thời xuất hiện còn có từng đạo khí tức kinh khủng.
Luyện Hư kỳ!
Hồ Tuyết cảm nhận được khí tức kinh khủng, dọa đến sắc mặt trắng bệch: “Cái này, cái này.”
Không phải một Luyện Hư kỳ tới, hai Luyện Hư kỳ tới mà là mười Luyện Hư kỳ.
“Một, hai, ba, mười bảy!”
Tiêu Y đếm, thế mà tới mười bảy cao thủ Luyện Hư kỳ, nếu như cộng cả người đầu tiên nữa.
Lần này tộc Phi Cầm tới mười tám cao thủ Luyện Hư kỳ, có thể nói dốc toàn bộ lực lượng.
Cỗ lực lượng khủng bố như vậy đã đủ để khiến Kỳ thành lâm vào trong tuyệt vọng.
“Điệu hổ ly sơn.”
Hồ Tuyết ngây dại, tự lẩm bẩm.
Tộc Tẩu Thú trúng kế.
Cỗ lực lượng khủng bố như vậy đủ để lật tung Kỳ thành.
Phần lớn cao thủ Kỳ thành đều được phái ra ngoài, Vương Cảnh Sơ cũng đã nói, cao thủ lưu lại chưa quá mười người.
Cơ hồ là một đối hai, đánh cái rắm.
Hồ Tuyết một lần nữa đưa mắt nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, xem xét, lập tức tức đến muốn phun máu.
Lữ Thiếu Khanh bên này đã tìm một chỗ nửa dựa vào, bày ra tư thế thư thái chuẩn bị xem kịch.
Tiêu Y mang theo ba linh sủng ngồi bên cạnh, cười hì hì bóc linh đậu, cũng học theo làm khán giả.
“Tiền bối.”
Mặc dù không được Hồ tộc tiếp nhận, nhưng Hồ Tuyết không hi vọng tộc Phi Cầm đánh hạ Kỳ thành.
Tộc Tẩu Thú suy sụp, hắn ta cũng không khá hơn chút nào.
Hiện tại, chỉ có Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn có thể trợ giúp tộc Tẩu Thú.
Lữ Thiếu Khanh lại chào hỏi hắn ta: “Nào, sang đây xem kịch, tộc Tẩu Thú cùng tộc Phi Cầm, sao hỏa đụng phải trái đất, đại chiến khoáng thế, tuyệt đối đừng bỏ qua.”
Tộc Phi Cầm đột nhiên tập kích, tộc Tẩu Thú bên này căn bản không kịp phản ứng.
Giống như chim lớn côn bằng đột nhiên xuất hiện, dưới một kích, suýt nữa đánh nát Kỳ thành.
May là Vương tộc Tẩu Thú Toàn Diệu lập tức xuất hiện, che chở Kỳ thành.
Dù có có trận pháp bảo hộ, trải qua gia cố nhiều đời nhưng cũng không thể nào ngăn cản được công kích của Luyện Hư kỳ.
Toàn Diệu cùng đối thủ cường đại trên trời đấu một trận, trên dưới Kỳ thành đều thở phào một hơi.
Nhưng một hơi này còn chưa hoàn toàn thở xong, vô số tộc Phi Cầm xuất hiện, khí tức cường đại như Tiên Đế đích thân tới, toàn bộ Kỳ thành đều rơi vào chấn động.
“Cái này, đám súc sinh lông lá này dốc toàn bộ sức mạnh rồi sao?”
“Bọn hắn, bọn hắn muốn tiêu diệt chúng ta?”
“Đại chiến, đây là đại chiến diệt tộc, đám súc sinh lông lá dám đánh lén, chúng ta phải chiến bọn hắn chết không có chỗ chôn.”
“Giết, mọi người đừng sợ, chỉ có một con đường chết mà thôi!”
“Trời, trời ạ, cái này, nhiều tồn tại đáng sợ như vậy, Kỳ thành, sắp xong đời rồi!”
“Xong, xong!”
“Chúng ta trúng quỷ kế của đám súc sinh lông lá rồi, những cao thủ đều ra ngoài, trong nhà trống rỗng, Kỳ thành nguy rồi.”
“Súc sinh lông lá đáng chết, thật đáng chết!”
Tộc Tẩu Thú Kỳ thành thấp thỏm lo âu, một trái tim không ngừng run rẩy theo Kỳ thành.
Uy áp đáng sợ khiến bọn hắn cảm thấy tận thế đã đến gần.
Nhìn bầu trời đen nghịt, bọn hắn sinh lòng tuyệt vọng.
Cao thủ không đủ, nhân số không đủ, làm sao đối phó được xâm lấn của kẻ địch?
Cao thủ tứ đại Vương tộc cũng tụ cùng một chỗ, khẩn trương thương lượng.
“Đáng chết, súc sinh lông lá quá giảo hoạt.”
Người Khuyển tộc lên tiếng đầu tiên, trong giọng nói mang theo phẫn hận nồng đậm, nhìn qua Hổ tộc, Viên tộc cùng Hồ tộc cũng mang theo hận ý.
Hắn ta là tồn tại Luyện Hư kỳ Khuyển tộc, Toàn Phụng Nhật.
Ánh mắt phẫn hận của hắn ta chủ yếu rơi lên người ba người Vương Sí, Nguyên Tuần và Hồ Yên đang đứng phía sau của ba tộc phác.
Rất có thư thế hưng sư vấn tội.
“Không ngờ súc sinh lông lá giảo hoạt như vậy, vốn cho là bọn hắn sẽ đoạt lấy vài toà thành lập uy, không ngờ khẩu vị của bọn hắn lớn như thế, lại dám đánh chủ ý lên Kỳ thành.”
Tộc trưởng Hổ tộc Vương Mâu cũng mặt âm trầm, hắn ta cũng cảm thấy vô cùng khó giải quyết.
“Tộc ta hiện tại còn thừa lại ta cùng Vương Cảnh Sơ trưởng lão hai người, các ngươi thì sao?”
“Hừ.” Toàn Phụng Nhật hừ lạnh một tiếng, khó chịu trả lời: “Chỉ một mình ta.”
Khuyển tộc gần trăm năm nay phát triển rất nhanh, xâm chiếm cực lớn thế lực của ba tộc khác.
Phạm vi địa bàn lớn nhất trong bốn tộc cho nên lần này cần rất nhiều người trấn giữ, chín Luyện Hư kỳ đã phái đi ra ngoài bảy người.
Giờ xem ra, bước chân bước quá lớn nên bị kẹt mất trứng rồi.
Tộc trưởng Hồ tộc là một nữ hồ ly, tên là Hồ Xá, trên mặt nàng ta đeo sa mỏng, phong tình vạn chủng, âm thanh yếu ớt: “Tộc ta cũng chỉ còn hai người.”
Tộc trưởng Viên tộc Nguyên Bá cười ha ha một tiếng: “Xem ra Viên tộc ta đỡ hơn một chút, còn ba người.”
Sau đó hung hăng khinh bỉ Khuyển tộc: “Những năm này đoạt địa bàn rất đã sao? Giờ phái cao thủ đi ra ngoài tọa trấn cũng rất đã nhỉ?”
“Hừ, nhà cũng bị mất, địa bàn có nhiều mấy thì cũng làm được cái gì?”
Toàn Phụng Nhật lạnh lùng phản đối: “Nếu ba Luyện Hư kỳ của các ngươi đều bị giết ở đây thì Viên tộc còn lại được bao nhiêu cao thủ? Có thể Đông Sơn tái khởi sao?”
Nguyên Bá kịp phản ứng, sắc mặt lập tức khó coi tới cực điểm.
Trong ánh mắt Hồ Xá mang theo nghi hoặc: “Từ khi Kỳ thành, Phượng thành mới bắt đầu xây dựng, hai tộc chúng ta đều đánh có qua có lại, có thắng có bại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận