Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1228: Chu Quang Viễn mù rồi sao?

Chương 1228: Chu Quang Viễn mù rồi sao?Chương 1228: Chu Quang Viễn mù rồi sao?
Tiêu Y quảng xuống một câu: "Không muốn chịu khổ thì cút đi!"
Sau đó Tiêu Y thản nhiên trở về, mắng một trận, tâm tình thật tốt, tiến vào trong không ngừng cười hắc hẳn.
"Nhị sư huynh, bên ngoài có người muốn kiếm chuyện với huynh bị ta mắng không dám lên tiếng."
Tiêu Y vừa tranh công vừa đến bên Lữ Thiếu Khanh.
Đối với chuyện bên ngoài, thần thức Lữ Thiếu Khanh vừa quét qua liền biết.
Loại người như Chu Quang Viễn hắn chẳng thèm để ý.
"Không cần phải để ý đến hắn, a miêu a cẩu thôi mà." Chu Quang Viễn bị mắng một trận, đợi khi hắn ta kịp phản ứng, Tiêu Y đã quay trở về, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Chu Quang Viễn nhìn cửa lớn đóng chặt, suy nghĩ đến tìm Lữ Thiếu Khanh gây chuyện vốn có của hắn ta sớm đã bị ném ngoài chín tâng mây rồi.
Giờ trong đầu hắn ta chỉ là hình ảnh Tiêu Y.
Hắn ta ngẫm nghĩ một lúc, một lần nữa sửa sang lại y phục của mình, sau đó chậm rãi đi tới cửa, nhẹ nhàng gõ cửa, nói: "Đồ đệ nhị trưởng lão tổ chức Thí Thần, Chu Quang Viễn cầu kiến."
Giọng nói truyền vào, Tiêu Y không kìm được ồ lên một tiếng, trong mắt lóe ra ánh mắt nghỉ hoặc.
"Tên này sao lại trở nên khách khí như vậy rồi?"
Vừa rồi khí thế hừng hực, giọng nói vô cùng bất thiện giống như muốn tìm tận cửa tính sổ mà.
Sao giờ hắn ta lại lễ phép gõ cửa, nói chuyện cũng khách khí.
Giống biến thành người khác.
Lữ Thiếu Khanh cũng kỳ quái, tên này bị làm sao vậy?
Bị mắng một trận, trong lòng xấu hổ, tỉnh ngộ hối cải?
"Nhị sư huynh, làm sao bây giờ?" Tiêu Y hỏi: "Có cần ta ra ngoài đuổi hắn rời đi không."
"Đi đi!"
Lữ Thiếu Khanh không định để ý tới, hắn còn đang suy nghĩ nên chỉnh Tương Quỳ như thế nào đây.
Hiện tại hắn đang chơi với nhân vật cấp cao, đối thủ là Tương Quỳ.
Mấy đối thủ như Chu Quang Viễn chỉ là nhân vật cấp thấp, hắn cũng lười đối đầu.
Tuy nhiên sau khi Tiêu Y ra ngoài, giọng nói hơi mang theo kích động của Chu Quang Viễn truyền tới.
"Nàng, nàng chắc chắn là Tiêu cô nương rồi nhỉ? Ban nãy đã đắc tội, mong được lượng thứ."
"A?" Lữ Thiếu Khanh lập tức hứng thú, ngồi thẳng người, tiểu tử nhân vật cấp thấp có hứng thú với sư muội nhà mình?
"Ngươi muốn làm gì?" Tiêu Y kì quái, tên này không phải tìm tận cửa gây chuyện sao?
Khách khí như vậy làm gì?
Chu Quang Viễn nhìn thấy Tiêu Y ra, trong lòng hẳn ta kích động, cảm giác khác lạ trong lòng kia càng thêm mãnh liệt. Hắn ta cảm thấy tâm trạng vui vẻ một cách khó hiểu, ánh nắng trên trời trở nên tươi sáng, tiếng chim hót xung quanh cũng dễ nghe hơn.
Ngay cả mùi vị trong không khí cũng như đã trở nên thơm ngọt.
Mùa xuân, đây là cảm giác mùa xuân.
"Ta nghe nói Tiểu Tiên có dẫn khác ở bên ngoài về, ta muốn kết giao bằng hữu." Chu Quang Viễn vội vàng lộ ra một nụ cười tự nhận là anh tuấn, nói với Tiêu Y: "Con người của ta thích nhất kết giao bằng hữu."
"Kết giao bằng hữu?" Tiêu Y đánh giá Chu Quang Viễn một lượt từ trên xuống dưới, cảm thấy nụ cười của tên này thật giả tạo, dối trá.
"Ta lại không muốn kết giao bằng hữu với loại người như ngươi. Ban nãy ngươi còn hô hào bảo Nhị sư huynh ta cút ra, đây là phương thức kết giao bằng hữu sao?"
Chu Quang Viễn vội vàng phất tay, lập tức giải thích: "Ban nãy là do ta luống cuống, trong lúc nhất thời chưa kịp bình tĩnh nên nói nhầm."
"Nếu như Tiêu cô nương đồng ý, ta có thể đi vào nhận lỗi với Mộc công tử."
Sau khi Chu Quang Viễn nói xong còn còn xoa xoa đôi bàn tay thể hiện sự căng thẳng và câu nệ.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn đến đây thì càng thêm khẳng định.
Hắn sờ lên cằm: "Ai nha, chậc chậc..."
Sau đó hắn nói với Kế Ngôn ở trên cây: "Thấy thế nào? Có người thích sư muội huynh kìa." "Vãi, tên này bị mù mắt à?"
Kế Ngôn ngược lại khen ngợi một câu: "Ánh mắt không tệ."
Có thể coi trọng sư muội của mình, tên này coi như có ánh mắt.
Nhưng Kế Ngôn lại nói: "Nhưng ánh mắt nhìn bản thân thì không được."
Chu Quang Viễn mặc dù là Nguyên Anh, nhưng theo Kế Ngôn thì Chu Quang Viễn không có nhận thức tỉnh táo đối với bản thân.
Chu Quang Viễn không xứng với Tiêu Y.
Lữ Thiếu Khanh rất tán thành: "Hắn mà có ánh mắt cái quái gì, hắn bị mù rồi"
"Nhưng, mù cũng có cái tốt của mù."
Lữ Thiếu Khanh cười khì khì không ngừng, hắn nghĩ ra cách rồi.
Bên này Tiêu Y vô cùng ghét bỏ Chu Quang Viễn: "Ta đã nói rồi, ngươi không muốn chịu khổ thì cút đi."
"Đợi chút nữa chọc giận sư huynh ta thì sẽ đánh ngươi không có thương lượng đâu."
Sau khi nói xong, nàng liền quay người trở về, bên này Chu Quang Viễn vừa mở miệng thì Tiêu Y đã đóng phịch cửa lại một tiếng, để lại Chu Quang Viễn đang ngẩn người.
Nhưng, không đợi Chu Quang Viễn ngẩn người bao lâu, cửa lớn mở ra, Tiêu Y lại một lần nữa từ bên trong ra.
Chu Quang Viễn nhìn thấy Tiêu Y bước ra một lần nữa liền cảm thấy thế giới này lại thêm lần nữa tràn đầy ánh sáng.
Tình tình cả người lại thêm một lần nữa vui sướng.
“Tiêu cô nương!"
Chu Quang Viễn mau chóng bước tới trước một bước: "Lần này ta tới, là thật tâm hi vọng kết giao với mọi người, trở thành bằng hữu với mọi người."
"Bằng hữu?" Tiêu Y tuyệt đối không tin vào lời này, nhưng nàng không rõ Chu Quang Viễn muốn làm gì.
Theo ý của nàng thì vốn không muốn để ý đến Chu Quang Viễn.
Đáng tiếc, giờ nàng trên thân mang mệnh lệnh.
Nàng khó chịu hừ một tiếng, nói với Chu Quang Viễn: "Hừ, muốn vào không?”
Chu Quang Viễn cảm thấy giống như trên trời rớt xuống một niềm vui bất ngờ rồi đụng mạnh vào hắn ta vậy: "Có thể, có thể vào sao?" Chịu để hắn ta đi vào, có phải đã chứng tỏ gì đó không? Có cơ hội không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận