Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1606

Chương 1606Chương 1606
Trong lòng Mị Á thầm nhủ, ta chỉ thấy cánh cửa động bị đánh tan nát.
Mị Lâu trông thấy vẻ mặt của Mị Á, lão ta nhắc nhở một câu: "Một bộ phận trận pháp xung quanh nơi Mị Kiền bế quan do ta thực hiện, nhưng hăn lại có thể đánh vỡ cửa trong một chưởng mà không ảnh hưởng đến trận pháp."
"Đối diện với cao thủ như vậy, Mi gia chúng ta không có đủ chắc chắn để giữ hắn lại."
"Nếu đánh nhau sẽ là trở mặt hoàn toàn."
Mị Á hiểu ra, Lữ Thiếu Khanh còn là một vị cao thủ trận pháp, trận pháp mà Mị gia luôn kiêu ngạo lại chẳng làm gì được Lữ Thiếu Khanh, không giam giữ nổi hắn. Không giam nổi Hoá Thần có sức sát thương lớn mức nào, Mị Á rất rõ ràng.
Nhưng càng như thế, trong lòng nàng ta càng phẫn nộ và không cam tâm.
Nàng ta vốn dĩ tưởng rằng trận pháp có thể giữ chân Lữ Thiếu Khanh, kết quả bị Lữ Thiếu Khanh ung dung trêu đùa.
"Chẳng lẽ cái chết của tứ trưởng lão cứ bỏ qua như vậy?"
Mị Lâu lại không nhịn được thở dài, mẹ nó chứ, ngươi có thể im mồm được không?
Lòng ta cũng rất bất lực chứ sao.
"Cho nên, không nắm chắc phần thắng, chúng ta không thể ra tay."
Không phải Mị Lâu không muốn giết Lữ Thiếu Khanh, nhưng biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh khiến lão ta không dám làm bừa, Mi Bắc Lạc chính là ví dụ tốt nhất.
Mị Bắc Lạc ra tay cùng hai vị trưởng lão Ngao gia, nhưng cuối cùng đã bỏ mình.
Mị Á im lặng.
Nàng ta nghe hiểu sự bất lực của Mị Lâu.
Đột nhiên nàng ta cảm thấy rất bực bội.
Cái gọi là Mị gia, cái gọi là đệ nhất gia tộc, hoá ra lúc đối diện với Lữ Thiếu Khanh cũng trở nên lực bất tòng tâm như vậy.
Thì ra, sở hữu thực lực mạnh mẽ mới chính là điều căn bản nhất.
Chỉ cần có thực lực, cho dù là đệ nhất gia tộc cũng phải cúi đầu.
Ánh mắt của Mị Á bỗng nhiên trở nên hừng hực, tia sáng dã tâm càng thêm lấp lánh.
Mị Lâu cảnh cáo Mị Á: "Gặp phải hắn, nếu không nắm chắc phần thắng thì đừng chọc vào, không được để hắn có lý do ra tay với ngươi."
Mị Lâu rất nhức đầu, Mị gia uy hiếp Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh còn uy hiếp ngược lại Mị gia, hơn nữa sức uy hiếp còn lớn hơn.
Già đến tuổi này rồi, lão ta chưa gặp ai khó nhẵn như thế.
"Các ngươi cố gắng tu luyện, tương lai, để hắn trở thành đá mài đao cho các ngươi."
Nhóm Tiêu Y ở bên ngoài đợi cả ngày trời, chờ đến lúc màn đêm buông xuống vẫn không thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh, cũng chẳng thấy bên trong có động tĩnh gì.
Tiêu Y một lần nữa nhìn sang Thượng Quan Nhược đứng bên cạnh: "Thượng Quan tỷ tỷ, thật sự không thể đi vào à?"
Thượng Quan nhăn mày, chậm rãi lắc đầu: "Đây là Mị gia đó, muốn vào đâu có dễ dàng."
"Nhị sư huynh của ngươi quá lỗ mãng rồi."
Coi Mị gia như phố lớn hay gì? Nói vào liền vào.
Không sợ bên trong có ba trăm tên đao phủ hả?
"Tác phong làm việc của tên đó chính là thế đấy, không thương lượng với ai bao giờ." Tuyên Vân Tâm cũng có chút oán trách, đúng là một tên khốn nạn.
Tiêu Y tin tưởng Lữ Thiếu Khanh làm việc sẽ không lỗ mãng, nhưng qua lâu vậy rồi vẫn không thấy ra ngoài, ít nhiều cũng hơi lo lắng. Đừng bảo là nhị sư huynh ở trong đó bị người ta giữ lại rồi đấy? Nếu có thể vào xem thử thì tốt biết mấy.
Tiêu Y lo lắng, trong lúc suy nghĩ có nên gọi đại sư huynh tới hay không, bỗng nhiên có người lạnh lùng hừ một tiếng.
"Các ngươi ở đây làm gì?"
Là Mị Phi đã trở lại.
Tiêu Y trông thấy Mi Phi, hai mắt sáng bừng, nàng nói với Mị Phi: "Ngươi đến đúng lúc lắm, dẫn bọn ta vào đi."
Chẳng khác nào bạn bè quen nhau đã lâu, dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Y khiến Mị Phi ngẩn người.
Mình tha thứ cho con nhóc này chưa nhỉ?
Sau khi nàng ta biết Lữ Thiếu Khanh dám xông thẳng vào nhà bọn họ, đầu tiên nàng ta giật mình, sau đó cực kỳ vui sướng.
"Ha ha ha hắn nghĩ quẩn hay gì?"
"Các ngươi đứng chờ chỗ này là muốn nhặt xác giúp hắn phải không?"
Mị Phi kích động lắm, suýt thì rú lên mấy tiếng.
Trời cao có mắt, trời cao có mắt.
Tên khốn kia cuối cùng cũng kiêu ngạo quá độ, lại dám xông thẳng vào nhà nàng ta, việc này có khác gì tự động chịu chết đâu?
Mị Phi cảm thấy mùa xuân của mình sắp trở lại rồi nam thần vứt bỏ nàng ta lại quay trở về theo đuổi nàng ta.
Cảm giác yêu đương ngọt ngào trở về, thế giới này đẹp đế biết bao.
Mị Phi gấp gáp muốn xông vào, xem thử mọi người trong gia tộc mình đánh chết Lữ Thiếu Khanh kiểu gì. Có điều, bây giờ nên cười nhạo con nhóc trước mặt cái đã, nàng ta cười lạnh với Tiêu Y: "Không biết sống chết, tưởng Mịi gia chúng ta dễ bắt nạt hả?"
Hắn điên rồi, lại dám mò đến tận cửa.
Chê mạng mình dài quá à?
Tiêu Y thấy bất mãn, bảo ngươi dẫn bọn ta đi vào, ngươi lại ở đây gây sự. Không dẫn thì thôi, còn châm chọc cái gì?
"Đồ điên, ta cứ tưởng chẳng qua do tuổi tác của ngươi có hơi lớn, không ngờ ngươi đã già đến mức này rồi, mắc cả bệnh đấng trí của người già luôn?"
"Ngươi nói cái gì?" Mị Phi bị chọc cho tức điên.
Vẫn là cảm giác quen thuộc, bị một câu của Tiêu Y chọc cho lửa giận xông thẳng lên óc, hồi lâu không thốt nên lời. "Chẳng lẽ không phải sao, ngươi cho rằng nhà mình là đầm rồng hang hổ hay gì? Một khi bước vào thì không ra được?"
"Nói cho ngươi biết, nhị sư huynh của ta đi vào thế nào, lúc đi ra cũng sẽ như vậy, người Mị gia các ngươi còn phải cung kính khách sao tiễn huynh ấy ra cơ."
Thượng Quan Nhược cũng không nhịn nổi mà lắc đầu, câu này có hơi khoa trương rồi.
Lữ Thiếu Khanh xông vào để rước phiền phức, sao có thể được Mị gia cung kính tiên ra ngoài chứ?
Không bị đánh chết đã coi như may mắn.
"Ha ha." Mị Phi vui vẻ, như là nghe được câu chuyện cực kỳ buồn cười: "Sao ngươi không nói luôn là cha ta tiễn hắn ra ngoài?" Đột nhiên vẻ mặt của Thượng Quan Nhược thay đổi, nàng ta nói: "Có người ra kìal"
Ánh mắt của mọi người lập tức hướng về cửa lớn Mị gia, tiếp đấy, tất cả đều trông thấy khung cảnh ấn tượng khiến bọn họ suốt đời khó quên.
Mịi Đại đi theo Lữ Thiếu Khanh, từ bên trong Mị gia ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận