Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1279: Rất không có phẩm giá (tt)

Chương 1279: Rất không có phẩm giá (tt)Chương 1279: Rất không có phẩm giá (tt)
Mọi người bắt đầu xuất phát, Tương Quỳ thì ẩn thân ở không trung, chỉ cần ông ta không chủ động xuất hiện, ở chỗ này gần như sẽ không ai có thể phát hiện được ông ta.
Nhưng mà chưa đi được mấy bước, đám người phát hiện phía trước có dựng một tấm bảng gỗ, bên trên còn có khắc chữ.
Đám người đến gần xem xét, lập tức cạn lời.
Còn Tương Quỳ đang ẩn thân giữa không trung thì suýt chút nữa thổ huyết.
Trên tấm bảng gỗ có viết mấy chữ.
"Không có phẩm giá!"
Mấy chữ này nhắm vào ai thì không cần nói nhiều.
Tả Điệp len lén ngẩng đầu, muốn nhìn thử phản ứng của Tương Quỳ.
Tương Quỳ không hiển lộ thân hình nhưng trong không trung có một cỗ khí tức bất ổn, lúc cao lúc thấp, đủ để cảm thụ được tâm tình của Tương Quỳ.
Trong lòng Tương Quỳ gầm thét, tiểu tử khốn kiếp, ta nhất định phải thu thập ngươi.
"Hắt xì!"
Lữ Thiếu Khanh vuốt mũi, khó chịu lầm bầm: "Đáng ghét, rốt cuộc là ai đang măng ta?"
Tiêu Y bên cạnh liền nói: "Nhị sư huynh, ta thấy không phải có người mắng huynh đâu, chắc huynh bị cảm rồi đấy."
"Trên đường đi, huynh nhảy mũi biết bao nhiêu lần rồi?" "Cảm?" Lữ Thiếu Khanh nổi giận, giơ tay lên định cốc đầu giáo huấn Tiêu Y tuy nhiên nhìn thấy tiểu Hắc đang nằm bò trên đầu Tiêu Y ngủ thì mới thôi: "Muội đang trù yểu ta đúng không?"
"Ghét bỏ sư huynh ta, không cần ta nữa đúng không?"
"Không cần sư huynh ta đây thì muội rời khỏi sư môn về làm đại tiểu thư của muội đi."
Tu sĩ không hay bị bênh, một khi đã bệnh, căn bản không thể cứu nỗi.
Bệnh còn đáng sợ hơn bị thương.
Tiêu Y vội vàng le lưỡi: "Nhị sư huynh, ta không phải có ý này."
"Có điều trên đường đi huynh hắt xì mấy cái rồi đấy."
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: "Không cần đoán, tuyệt đối là lão đầu kia đang mắng ta."
"Đúng là, đã là Hóa Thần rồi sao tính tình mấy lão già này vẫn không tốt chút nào vậy?"
Tiêu Y không kìm được chen lời: "Nhị sư huynh, đại trưởng lão là bị huynh chọc tức."
Trong mắt Tiêu Y, đại trưởng lão trông cũng được, mặt mũi hiền lành.
Có điều khi gặp Lữ Thiếu Khanh thì bị tức đến run rẩy, vẻ hiền lành thiện lương gì đó chắc chắn không thể nào thể hiện ra cho Lữ Thiếu Khanh thấy được.
"Ngưng, đó là vì ông ta nhắm vào ta trước, ông ta chịu bình tĩnh nói chuyện với ta, ta sẽ làm như vậy sao?" Đối chọi gay gắt với đại trưởng lão, Lữ Thiếu Khanh không hề có chút áy náy nào.
"Hơn nữa, không như vậy, muội nghĩ chúng ta có thể thoải mái tiến vào đây à?”
"Rốt cuộc nơi này có gì đáng để Nhị sư huynh tới vậy?" Câu hỏi của Tiêu Y cũng hấp dẫn ánh mắt Kế Ngôn.
Đối với việc vì sao Lữ Thiếu Khanh nhất định phải đến thế giới này, hơn nữa vì sao biết được sự tồn tại của thế giới này, Kế Ngôn cũng cảm thấy rất hiếu kì.
Thế giới này, chỉ có người tổ chức Thí Thần mới biết.
Vậy mà Lữ Thiếu Khanh cũng biết nên không thể không khiến người ta hiếu kỳ.
"Việc cá nhân, nói ra mọi người cũng không hiểu đâu." Chuyện riêng của mình Lữ Thiếu Khanh không thể nào nói ra, chỉ có thể tùy tiện qua loa một chút.
Lữ Thiếu Khanh không muốn nhiều lời, Kế Ngôn cũng không hỏi tới, tiếp tục quay đầu đi đường. Tiêu Y thì ngược lại, tính cách hiếu kỳ khiến nàng tiếp tục truy vấn: "Việc cá nhân cái gì chứ? Nói thử đi mà."
Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y: "Muội đừng nhúc nhích, xích đầu lại gần đây."
Tiêu Y lập tức dừng lại, ghé đầu lại gần, đôi mắt to lóe sáng, trong lòng có vài phần kích động.
Bí mật của Nhị sư huynh định lặng lẽ nói cho ta biết sao?
Đến lúc đó Đại sư huynh hỏi tới, ta có cần nói ra không?
Ôi chao, đây đúng là một việc khó xử mà.
Ngay vào lúc trong đầu Tiêu Y sắp xuất hiện hai cái tiểu nhân đánh nhau, Lữ Thiếu Khanh đã cốc cho nàng một cái.
Cốc vào trán Tiêu Y, như vậy sẽ không quấy rầy giấc ngủ của tiểu Hắc.
"Đã nói rồi, việc cá nhân, muội còn hỏi? Ta thấy muội thèm đòn rồi đấy."
Lữ Thiếu Khanh lại cốc thêm một cái nữa khiến Tiêu Y đau đến mức rơm rớm nước mắt, lấy tay che trán, chạy thật nhanh đến bên cạnh Kế Ngôn.
"Đại sư huynhl"
Nàng ta muốn Đại sư huynh giúp mình chủ trì công đạo, nhưng Kế Ngôn lại nhàn nhạt nói một câu: "Đáng đời!"
Tiêu Y liền nuốt những lời còn lại xuống.
Được rồi, hai vị sư huynh mặc cùng một cái quần, ta nên ngậm miệng thì hơn.
Tốc độ của ba người không tính nhanh, chủ yếu là do đây là một môi trường mới, bọn họ cũng không dám đi quá nhanh để tránh gặp chuyện phiền phức ngoài ý muốn.
Môi trường nơi này không khác môi trường bên ngoài lắm, nồng độ linh khí cũng không kém hơn bao nhiêu.
Cổ thụ che trời, thực vật thanh thúy tươi tốt, còn lại cành lá thật dày dưới mặt đất nói cho ba người, nơi nay có rất ít, thậm chí có thể nói là không có dấu hiệu hoạt động của con người.
Một đường đi thẳng về phía trước, rất nhanh, hình dáng một tòa thành phía xa xuất hiện trong tâm mắt ba người.
"Nhị sư huynh, có lẽ là Huyền Thổ thành đúng không?” Tiêu Y không kìm được reo lên.
Trước khi đi vào Tiêu Y từng lén tìm hiểu, trong thế giới Huyền Thổ chỉ có một tòa thành trì, tên là Huyền Thổ thành.
Sau khi ba người đi đến phía ngoài thì phát hiện ra một tòa thành được bao phủ hoàn toàn trong sương mù, vô cùng yên tĩnh.
Sương trắng nhàn nhạt như một tấm vải sa mỏng khoác lên người khiến cả tòa thành có vẻ điềm tĩnh an bình.
Thành trì chiếm diện tích rất lớn, chí ít có phương viên gần trăm dặm, tường cao đứng vững.
Cửa thành đóng chặt, bên trên viết †o ba chữ.
Huyền Thổ thành!
Thần thức Lữ Thiếu Khanh khẽ quét qua, không kìm được thấp giọng nói: "Kỳ quái!"
Tiêu Y lập tức lại gân: "Nhị sư huynh, thế nào?"
"Trong này cũng được bao phủ trận pháp, vô số trận pháp kết nối thành một đại trận."
"Nó che phủ tất thảy bên trong, hơn nữa, muội có cảm nhận được dấu hiệu có người hoạt động không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận