Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 802 - Thực lực ba nhà (tt)



Chương 802: Thực lực ba nhà (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐám người Câu Tô thấy vậy cũng không nói gì.Nhìn xem, ngay cả khỉ cũng sợ. Người này, chắc chắn là tuyệt thế hung nhân.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh hung ác nhìn chằm chằm mọi người, một lát sau mới cởi bỏ cấm chế của bọn họ, thả bọn họ rời đi: "Được rồi, các ngươi có thể đi.”Mọi người nâng Câu Tô ngoan ngoãn rời đi, mặc dù trong nội tâm có lửa giận và sát ý lớn hơn nữa thì cũng không dám để lộ ra vào lúc này.Vẫn là trở về tìm phụ mẫu đi, để phụ mẫu báo thù cho ta.Sau khi mọi người rời đi, Lữ Thiếu Khanh rất kỳ quái, nhìn Miêu Á ngồi bất động trên ghế: "Cô nàng, ngươi không nỡ đi sao?"Ánh mắt Miêu Á dừng trên người Kế Ngôn.Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đứng chung một chỗ, khí chất hai người hoàn toàn tương phản, giống như từ trái nghĩa.Một người lạnh lùng nho nhã, một người dung tục bỉ ổi.Thật khó để tin rằng hai người này là một nhóm.Bọn họ rốt cuộc có lai lịch gì?Một kẻ có can đảm khiêu khích phủ Thành Chủ, ở trong mắt người khác chính là đang tìm chết.Những năm này Cung gia như mặt trời ban trưa, thực lực tộc nhân không ngừng đột phá, đã đánh vỡ cân bằng giữa ba nhà, trở thành gia tộc mạnh nhất trong ba gia tộc.Hiện tại Cung gia lại tạm thời không có cách nào bắt được Kế Ngôn, đủ để nói rõ Kế Ngôn đáng sợ.Mà về phần tên mặt mày hớn hở đếm nhẫn trữ vật, làm cho người ta hận đến nghiến răng trước mắt này, thực lực cũng đáng sợ giống vậy.Bọn họ rốt cuộc là ai? Đến đây là có mục đích gì?"Các ngươi là ai?" Miêu Á nhìn Kế Ngôn, hỏi.Sắc mặt nàng ta ửng đỏ, Kế Ngôn như vậy cho nàng ta một loại lực hấp dẫn khó hiểu.Lữ Thiếu Khanh không trả lời, nàng ta cố gắng lấy được đáp án từ chỗ Kế Ngôn.Lữ Thiếu Khanh thấy nàng ta như vậy, đưa tay quơ quơ trước mặt nàng ta: "Sao? Muốn chơi hắn ta không? Ta có thể giúp một tay nha. Ngươi đưa lễ hỏi cho ta, ta đánh ngất hắn ta rồi đưa đến trên giường ngươi."Thô bỉ.Miêu Á vừa tức vừa xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng dời mắt đi.Nàng ta cắn răng, nói với hai người: "Nếu như hai vị không có chỗ ở, có thể đến Miêu gia đặt chân..."Miêu Á đề xuất để cho hai người đến Miêu gia ở lại tạm thời, thực ra nàng ta cũng cảm giác là mình suy nghĩ nhiều.Nhưng không ngờ tới Lữ Thiếu Khanh lại đồng ý."Thật sao? Vậy thì tốt quá." Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sáng ngời, giống như gặp được chuyện tốt.Nhìn thấy bộ dáng này của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Miêu Á nhảy dựng, âm thầm hối hận, mình sẽ không dẫn sói vào nhà chứ?Nhưng mà nghĩ đến chuyện gần đây Miêu gia mình gặp phải, nàng ta vẫn chần chờ hỏi: "Công tử, thật sao?"Lữ Thiếu Khanh vui vẻ cười rộ lên: "Là thật, chúng ta sẽ không khách khí với ngươi đâu."Ánh mắt Miêu Á nhịn không được dừng lại trên người Kế Ngôn, giống như trên người Kế Ngôn có thứ hấp dẫn nàng ta."Vị công tử này, ý của ngươi như thế nào?"Kế Ngôn cảm thấy không sao cả với chuyện này: "Tùy tiện, làm phiền ngươi."Dáng vẻ mỉm cười làm cho tim Miêu Á đập thình thịch, đỏ mặt, vội vàng cúi đầu.Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Mùa xuân qua rồi, bớt phát xuân ở đây đi."Trong lòng Miêu Á càng thêm thẹn thùng, vội vàng đi xuống lầu: "Hai vị, mời đi theo ta."Hai người đi theo Miêu Á đến Miêu gia, Miêu gia tọa lạc ở góc Tây Nam thành Tam Vũ.Dãy núi và rừng rậm liên miên mấy chục dặm chính là hậu viện của Miêu gia.Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh bước vào nơi này liền cảm thấy không giống với những nơi khác trong thành Tam Vũ.Nơi này linh khí nồng đậm hơn nhiều so với những nơi khác, nếu so sánh Thái gia ở thành Vĩnh Ninh với Miêu gia thì giống như so sánh danh môn vọng tộc với tiểu hộ gia vậy.Lữ Thiếu Khanh đi theo sau Miêu Á, nhịn không được cảm thán."Thật lợi hại, có thể ở được một nơi có linh khí nồng đậm như vậy, đại thủ bút nha."Miêu Á đi ở phía trước, trong lòng âm thầm mừng thầm.Hừ, chưa thấy qua việc đời đúng chứ?Nhưng mà trong lòng còn chưa kịp mừng thầm lại nghe Lữ Thiếu Khanh nói thầm: "Nhất định có rất nhiều linh thạch nhỉ? Nếu toàn bộ thuộc về ta thì tốt rồi."Vẻ mừng thầm của Miêu Á lập tức biến mất, lại sinh ra lo lắng, sẽ không thật sự dẫn sói vào nhà chứ?Miêu Á mang theo hai người đi tới một núi nhỏ trong rừng, nơi này có mấy tòa kiến trúc tĩnh mịch.Hoàn cảnh xung quanh được tạo ra ưu mỹ động lòng người, núi nhỏ nước chảy, chim hót hoa thơm, là một nơi nghỉ dưỡng rất tốt.Nàng ta nói với hai người: "Tạm thời ủy khuất để hai vị công tử ở lại đây, ta đi nói cho phụ thân, đến lúc đó sẽ cùng phụ thân tới gặp hai vị công tử."Miêu Á cáo từ rời đi, ánh mắt Kế Ngôn dừng trên người Lữ Thiếu Khanh: "Đệ muốn làm gì?""Ta phải hỏi huynh muốn làm gì mới đúng." Lữ Thiếu Khanh đang kiểm tra xung quanh, nhìn xem có cạm bẫy gì không.Một bên đi vòng kiểm tra, một bên bất mãn nói với Kế Ngôn: "Đầu óc huynh thật sự có bệnh à, cái này mà gọi là cách tốt gì chứ?"Kế Ngôn nhảy thẳng lên một thân cây, ngồi xếp bằng xuống: "Chính đệ không muốn nghĩ cách nên ta chỉ có thể nghĩ ra cách này thôi."Kế Ngôn nghĩ ra cách rất đơn giản thô bạo.Nếu không rõ tung tích sư muội, vậy để sư muội biết tin tức của bọn họ đi.Tìm người đánh nhau, lộ ra thân phận của mình, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tai Tiêu Y.Lữ Thiếu Khanh tức giận trợn trắng mắt, hắn dứt khoát nhảy lên nóc nhà, nằm ở phía trên, mắng chửi đĩnh đạc: "Huynh nghĩ như thế nào vậy? Ba ngày sau, không phải nói rõ để cho bọn họ tập kết lực lượng đến giết chết huynh sao?"Kế Ngôn có vẻ không sao cả, hắn ta ngược lại vui mừng vô cùng: "Không còn gì tốt hơn."Hắn ta có đầy đủ lòng tin đối với thực lực của mình, Kế Ngôn không sợ hãi.Hắn ta rất tò mò Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì: "Đệ cố ý nương tay với cô nương vừa rồi, còn đồng ý đến nhà nàng ta làm khách, đệ lại muốn làm gì?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận