Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1477: Ngươi phải hỏi cha ngươi

Chương 1477: Ngươi phải hỏi cha ngươiChương 1477: Ngươi phải hỏi cha ngươi
Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng trên nóc một gian nhà cách đó hai ba dặm, Tiêu Y ở bên cạnh không xa, xếp bằng ngồi dưới một đình nghỉ mát, tiểu Bạch và đại Bạch đang nằm bên cạnh nàng, đang chữa thương và cảm ngộ dưới sự hộ pháp của Kế Ngôn.
Nhìn dáng vẻ ba sư huynh muội này, Giản Bắc không kìm được chửi thề: "Ba tên này cũng đặc biệt thật, tùy tiện tìm một nơi là có thể ngồi xuống tu luyện."
Giản Nam không tâm trí đâu để ý chuyện khác, nàng ta đi thẳng đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
"Đại ca, ta tới đây."
Giản Bắc cười tửm tỉm chào hỏi, đánh giá Lữ Thiếu Khanh một lượt từ trên xuống dưới, chỉ hận ánh mắt của mình nhìn không thấu được nội tâm Lữ Thiếu Khanh, không cách nào biết được trong đầu Lữ Thiếu Khanh đang suy nghĩ gì.
Lữ Thiếu Khanh thu hồi Thiên Cơ Bài, cười tủm tỉm vươn tay ra: "Thế nào, lệnh bài Thệ Ước tới tay chứ?”
Giản Bắc và Giản Nam lại bị chấn động rồi.
Ngay cả bước này hắn cũng tính được rồi sao?
Nếu thật sự như vậy, người này thật sự đáng sợ.
Trong lòng Giản Bắc và Giản Nam lần đầu tiên nảy sinh một loại kiêng ky với Lữ Thiếu Khanh.
Giống như chuyện gì cũng nằm trong tính toán của Lữ Thiếu Khanh vậy. Giản Bắc cười ha ha một tiếng, cố ý nói:
"Đại ca, ngươi đoán sai rồi."
"Cha ta không định tặng lệnh bài Thệ Ước cho ngươi, ngược lại còn muốn đuổi các ngươi đi, ngươi thu dọn đồ đạc, rời đi đi."
Lữ Thiếu Khanh cười nhạo một tiếng: "Thôi đi, ngươi nghĩ ta sẽ sợ à?"
"Biểu cảm của muội ngươi y như người chết vậy, không cần đoán cũng biết chắc chắn cha ngươi đã đưa lệnh bài Thệ Ước cho các ngươi rồi."
"Giao ra đi."
Không có cách nào khác, hoàn toàn bị nhìn thấu.
Giản Nam chỉ có thể lấy lệnh bài Thệ Ước ra, mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, cười đến càng thêm vui vẻ: "Cho ta đi"
Giản Nam không kìm được hỏi: "Phụ thân ta vì sao lại cho ngươi?”
"Chắc chắn cha ngươi cảm thấy ta là soái ca, nhất định phải kết giao."
Lời này nghe xong cũng không phải là nói thật, còn soái ca nữa?
Ai không phải là soái ca chứ.
Giản Bắc nói với Giản Nam: "Hắn không nói thì đừng đưa cho hắn."
Sau đó dứt khoát đem chuyện này ra để áp chế Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, ngươi không nói cái rõ ràng, ngươi đừng mong lấy được lệnh bài Thệ Ước, dù phụ thân ta đích thân đến cũng vô ích."
Lữ Thiếu Khanh giật mình."Ngươi hèn hạ như vậy?"
Giản Bắc rất đắc ý: "So với đại ca thì cũng bình thường thôi." Lời thì khiêm tốn nhưng không che giấu được sự đắc ý của hắn ta.
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha: "Đưa lệnh bài Thệ Ước cho ta, đây là mệnh lệnh đấy."
Sắc mặt Giản Bắc và Giản Nam lập tức biến đổi.
Trước đó Giản Nam đã thề, giờ nàng ta nhất định phải nghe theo Lữ Thiếu Khanh.
Hiện tại đã là thị nữ phiên bản 2. 0 rồi.
Giản Bắc chỉ có thể trơ mắt nhìn muội muội đem lệnh bài giao cho Lữ Thiếu Khanh, trên mặt đừng nói là đặc sắc nhường nào.
Căn bản không thể năm được thóp tên này.
Giản Bắc đau đầu, nhìn Lữ Thiếu Khanh vuốt ve lệnh bài Thệ Ước, hắn ta chỉ có thể mở miệng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, ngươi cam đoan rồi, không thể cầm đi tìm nhà ta đòi một trăm triệu."
"Yên tâm, ta không đi tìm nhà ngươi đòi một trăm triệu."
"Cũng không thể đấu giá."
"Được, ta cam đoan."
Giản Bắc không tin: "Ngươi thề đi."
"Quá đáng rồi đấy." Lữ Thiếu Khanh không kiên nhãn, giơ lệnh bài Thệ Ước trong tay lên: "Ngươi còn ồn ào, giờ ta đem đi tìm cha ngươi bảo ông ấy trục xuất ngươi khỏi gia môn đấy."
"Đại ca, đừng quá đáng như thế" Giản Bắc vội vàng cười làm lành.
Đến gần hai bước, thậm chí còn muốn kề vai sát cánh với Lữ Thiếu Khanh, bị Lữ Thiếu Khanh một cước đạp trở về.
"Đại ca, ta là thật lòng muốn hỏi, vì sao cha ta lại đưa lệnh bài Thệ Ước cho ngươi vậy? Rõ ràng ông ấy còn chưa gặp ngươi mà."
"Ha ha." Lữ Thiếu Khanh cười ha ha: "Ngươi phải hỏi cha ngươi chứ."
"Cha ta vừa rồi" Giản Bắc nói, nói, bỗng nhiên kịp phản ứng, lúc này gào lên: "Đại ca, ngươi không tử tế."
"Ta đã gọi ngươi là đại ca rồi mà ngươi vẫn tiếp tục muốn chiếm tiện nghỉ của ta?"
Lữ Thiếu Khanh khoan thai đi vào một đình nghỉ mát, nói với Giản Nam: "Bào, đến đây pha trà, lột linh đậu, đọc tin tức cho ta, còn phải có ít đồ ăn vặt mới được."
Sắc mặt Giản Nam trở nên khó coi, tên đáng ghét này, thật sự coi ta là thị nữ rồi?
"Đừng cự tuyệt a, chính ngươi đã thề." Lữ Thiếu Khanh hài lòng ngồi xuống, vui vẻ cảm khái: "Vẫn là thề tốt, cam đoan cái gì, căn bản không thể tin."
Giản Nam đã không cách nào cự tuyệt, chỉ có thể phẫn hận ngồi xuống, bắt đầu pha trà lột linh đậu theo ý Lữ Thiếu Khanh.
"Đại ca, tiếp theo ngươi lại định làm gì
"Đi dạo phố."
"Dạo phố?"
Giản Bắc một trăm cái không tin: "Ta thấy ngươi lại dự định đi gây sự thì có?"
Nhưng mà, khoảng thời gian tiếp theo, Lữ Thiếu Khanh dường như thật sự chỉ đi dạo phố.
Hắn mang theo Giản Nam thỉnh thoảng ra đường đi dạo, rêu rao khắp nơi.
Giản Bắc đi theo hơn một tháng, Lữ Thiếu Khanh cũng không gây sự, chỉ là mang theo muội muội của hẳn ta ra ngoài dạo.
Sau hơn một tháng trôi qua, cuộc sống của Lữ Thiếu Khanh rất thoải mái, Giản Nam thật sự ở bên cạnh hắn như thị nữ.
Giản Nam bị hắn sai làm cái này cái kia, nhiều khi muốn buông gánh giữa đường.
Nhưng lời thề giống như một đạo gông xỉềng khiến nàng ta có tức giận cũng không còn cách nào khác.
Đối với điểm này, Giản Bắc nhìn thấy trong lòng nhưng hắn ta không lên tiếng ngăn cản, mà chỉ lẳng lặng nhìn. Hắn ta cũng muốn xem thử rốt cuộc Lữ Thiếu Khanh đang làm gì.
Thấy dáng vẻ tức giận của muội muội, Giản Bắc chỉ có thể an ủi thuyết phục: "Nhịn một chút đi, hắn đang rèn luyện ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận