Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2062

Chương 2062Chương 2062
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sáu tu sĩ Luyện Hư kỳ yêu tộc khoảng cách gần nhất còn chưa kịp rên lên một tiếng đã hóa thành hư vô trong quang mang kinh khủng.
Mấy người Bạch Thước thấy thế, thần sắc đại biến, không nói hai lời lập tức chạy đi. Không gian xung quanh đã giải tỏa, bọn hắn lập tức bước vào hư không định xuyên thẳng qua hư không chạy khỏi nơi này.
Nhưng mà vừa có người bước vào, liền hét thảm lên.
Một nửa cơ thể bước vào trong hư không liền biến mất, một nửa cơ thể còn lại kêu thảm không thôi.
“Không được bắc ngang hư không!” Bạch Thước hét lớn, đám tiểu bối yêu tộc này thật sự là bùn nhão không dính lên tường được, nàng ta bị tức chết rồi.
“Hiện tại không gian rung chuyển hỗn loạn, còn dám xuyên thẳng qua hư không, muốn chết sao?”
Tiểu tử khốn kiếp kia nói không sai, đám ngu xuẩn dung lượng não không nhiều. Kế Ngôn ngồi trên Vô Khâu kiếm, đã sớm hóa thành một đạo thiểm điện biến mất khỏi chỗ này.
Trong nháy mắt đã chạy đi được ngàn vạn dặm.
Tiện thể còn đem cả đám sư phụ sư muội đi.
“Mau, mau trốn đi!”
“Cứu, cứu mạng.”
Các yêu tộc bình thường khác cũng hoảng sợ một lần nữa chạy trốn.
Trong phạm vi ngàn vạn dặm đối với bọn hắn mà nói đã không còn là phạm vi an toàn nữa. Tất cả mọi người liều mạng chạy trốn.
Nhưng rất nhiều người bị hút đến mức cực kỳ yếu ớt, không trốn được bao xa đã bị ba động kinh khủng và mãnh liệt thôn phậ.
So với những người khác, Lữ Thiếu Khanh thảm hại hơn, hắn cách Xương Thần chỉ khoảng hơn mười mét. Xương Thần tự bạo, hắn không có cách nào chạy trốn. “Con mọe nói!”
Sau khi giận dữ mắng một tiếng, Lữ Thiếu Khanh liần bị bạo tạc khủng bố thôn phậ. Tỉnh Nguyệt Tiên Vương Cấm! Lữ Thiếu Khanh lập tức sử dụng chiêu này.
Một chiêu này có thể ngăn cản được công kích của Xương Thần nhưng không ngăn cản nổi Xương Thần tự bạo.
Chỉ kiên trì được chưa tới năm hô hấp, đồ án dưới chân Lữ Thiếu Khanh biến mất, bóng dáng sau lưng cũng thế.
“Phụt!”
Năng lượng kinh khủng đánh tới, Lữ Thiếu Khanh phun ra máu tươi.
Bên ngoài cơ thể như muốn hòa tan, từng vết thương lớn nhỏ xuất hiện, từng miệng vết thương nứt toát ra. Dường như có đôi bàn tay lớn đang vặn vẹo, lôi kéo thân thể của hắn.
Lôi kéo mãnh liệt khiến Lữ Thiếu Khanh cảm thấy mình có thể bị xé thành mảnh vụn bất kỳ lúc nào.
Xong đời rồi sao?
Lữ Thiếu Khanh cắn răng, ánh mắt hung ác. Muốn giết ta, nằm mớơi
Nhìn sức mạnh mãnh liệt sôi trào, Lữ Thiếu Khanh điều động sức mạnh của toàn bộ cơ thể mình.
Tia chớp màu đen, tia chớp màu vàng và tia chớp màu đỏ cùng bắn ra.
Chúng quanh quẩn trên người hắn, như linh xà hộ thể.
Áp lực chung quanh giảm bớt không ít.
Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, có hi vọng. Không nói hai lời, hai mắt Lữ Thiếu Khanh xuất hiện đồ án âm dương.
Đủ mọi ánh sáng màu sắc trước mắt khiến đầu Lữ Thiếu Khanh to ra.
Màu sắc càng tiên diễm càng đại diện cho nguy hiểm, càng là thứ hắn không thể lý giải và đối phó được.
Lữ Thiếu Khanh tìm nửa ngày cũng không tìm thấy nơi có màu đen trắng.
Thật sự xong đời rồi sao? Trong lòng Lữ Thiếu Khanh quyết tâm, tới cũng tới rồi, không tìm được thứ gì đó, sao có thể cam tâm.
Không nói hai lời, Lữ Thiếu Khanh giơ tay về nơi có đủ mọi màu sắc.
Một sợi hào quang màu vàng rơi vào trong tay hắn.
Tâm thần chấn động, Lữ Thiếu Khanh thối lui ra khỏi loại trạng thái kia.
Tia sáng màu vàng trong tay như một con linh xà, liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của Lữ Thiếu Khanh.
Một cỗ sức mạnh cường đại đánh tới, trong ngoài cơ thể Lữ Thiếu Khanh đều bị thương nặng.
“Phụt!”
Lữ Thiếu Khanh phun ra từng ngụm máu tươi.
“Máu của ta!” Lữ Thiếu Khanh võ cùng đau lòng: “Con chó ngốc Xương Thần kia nhìn thấy không phải sẽ khóc chất à”
“Ta trở về ăn thêm bao nhiêu canh linh kê cũng không bù lại được.”
“Đã vào trong tay ta rồi thì đừng chạy!”
Lữ Thiếu Khanh quyết tâm, ba đạo thiểm điện quấn quanh trên thần lập tức hội tụ trên tay của hắn.
“Không nghe lời, hành chết ngươi!”
“Âm ầm!”
Thiên địa bỗng nhiên vang lên một tiếng thật lớn, trong tay Lữ Thiếu Khanh xuất hiện một đạo thiểm điện nhỏ bé màu vàng.
Các loại tia chớp màu đen, màu vàng, màu đỏ quấn quanh với nhau, ba tia chớp nhỏ xíu dường như liên hợp lại, cùng với tia chớp màu đen tương hỗ xoay tròn, muốn dung hợp nhưng lại phần biệt rõ ràng.
Áp lực chung quanh một lần nữa giảm bớt, cảm giác tử vong dường như rút đi. Nhưng mài
Cũng chỉ trong thời gian hai hơi thở, Lữ Thiếu Khanh đã không kiên trì nổi.
Dù sao thương thế của hắn cũng bày ra ở đây, cảnh giới cũng chỉ là Luyện Hư kỳ. Kiên trì đến bây giờ đã rất đáng gờm rồi
Thiểm điện bên ngoài cơ thể biến mất, ba động khủng bố một lần nữa đánh tới. Lần này, Lữ Thiếu Khanh bị cuốn vào trong.
Sức mạnh hủy diệt tấn công Lữ Thiếu Khanh chính diện, cơ thể bắt đầu vỡ ra, sức mạnh vô hình xâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Thật, xong đời rồi!
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ. “Cho nên nói, ghét nhất tự bạo binh.”
“À¡, hi vọng là phân thân không sao?” Lữ Thiếu Khanh giơ tay phải của mình lên, nhìn trữ vật giới chỉ bên trên, tự lầm bẩm.
Đây là con át chủ bài sau cùng của hắn, là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Còn phân thân, bị đánh chết cũng không sao.
“Nhưng mà, đến lúc đó đen thui, làm sao ra ngoài gặp người đây?”
Lữ Thiếu Khanh rất lo lắng điểm này, đen thui thùi lùi ra ngoài e là bị người ta cười chết mất.
Tuy nhiên, Lữ Thiếu Khanh cũng không lo lắng lắm.
Dù sao vẫn còn tiểu đệ Tử Quỷ ở đây.
Nhưng vào đúng lúc này, trữ vật giới chỉ sáng lên quang mang.
Tiếng nổ ầm ầm không ngừng khuếch tán truyền ra. Thiên địa bắt đầu chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, hết thảy bạo tạc đầu kết thúc, mặt trời lại xuất hiện, ánh nắng tươi đẹp ấm áp chiếu xuống, chiếu lên cơ thể mọi người, cảm giác ấm áp khiến người ta không khỏi hoài nghỉ ban nãy không phải đang nằm mơ đấy chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận