Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1264: Nguyên Anh kỳ tầng chín

Chương 1264: Nguyên Anh kỳ tầng chínChương 1264: Nguyên Anh kỳ tầng chín
Cảnh Ngộ Đạo, tam trưởng lão tổ chức Thí Thần, đường đường cao thủ Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng chín lại bị đánh bay.
Sự thật này quá làm cho người ta khó mà tiếp nhận được.
Nhìn gương mặt thoải mái của Lữ Thiếu Khanh, tất cả mọi người kìm nén đến rất khó chịu, muốn chửi thề nhưng lại không thể chửi được.
Sau khi Cảnh Ngộ Đạo đáp xuống đất liền cảm thấy cánh tay tê liệt, khiếp sợ nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Lão cũng không tin được sự thật mình đánh người không thành, lại bị đánh bay. Thậm chí lão đã từng hoài nghi mình bị ảo giác.
Lữ Thiếu Khanh gầy gò yếu ớt, thế mà có sức mạnh còn cường đại hơn của lão?
"Không, không thể nào!" Cảnh Ngộ Đạo gầm nhẹ một tiếng.
Lão có công pháp rèn luyện nhục thể cấp Thiên, là thứ độc nhất trong tổ chức Thí Thần, ngay cả đại trưởng lão cũng không có công pháp dạng này.
Lão vẫn luôn tu luyện, sức mạnh không ngừng tăng lên, có thể nói, trong tổ chức Thí Thần, người cùng cảnh giới không ai có sức mạnh hơn được lão, cho dù là nhị trưởng lão Cung Thọ về mặt sức mạnh cũng không bằng lão.
"Tiểu tử, ngươi cũng rèn luyện nhục thể?"
Con mắt Cảnh Ngộ Đạo chăm chú nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, ý đồ tìm ra đáp án từ trên mặt Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng trên mặt Lữ Thiếu Khanh chỉ mang theo nụ cười, không để lão nhìn ra bất kỳ manh mối gì.
Lữ Thiếu Khanh cười nói: "Ngươi quá yếu, chưa ăn cơm sao?"
Một câu nhẹ nhàng trong nháy mắt đã nhóm lên lửa giận của Cảnh Ngộ Đạo.
"Đáng, tiểu tử đáng ghét!"
Cảnh Ngộ Đạo phân nộ gào thét, như mãnh hổ bị chọc giận, hai mắt lộ ra †ia hung ác, muốn thôn phệ người khác.
"Ta vân chưa sử dụng toàn lực, ngươi cho rằng ngươi thắng chắc rồi sao?"
Cảnh Ngộ Đạo vừa nói, đám người bên cạnh giật mình. "Đây mới đúng đấy, ta nói sao thực lực tam trưởng lão lại thành ra thế này."
"Hóa ra chưa sử dụng toàn lực, khó trách."
"Tam trưởng lão nhất định là sợ một quyền sẽ đánh chết tiểu tử kia, cho nên bảo lưu lại thực lực, không ngờ tiểu tử này vô cùng giảo hoạt, chơi tam trưởng lão."
"Đúng vậy, cái miệng đáng ghét cũng thôi đi, còn giảo hoạt như vậy, nếu là đồ đệ ta ta không thể không đánh chết hắn."
Sự phách lối của Lữ Thiếu Khanh khiến đám người bên cạnh vô cùng khó chịu.
Một kẻ ngoại lai cũng dám phách lối ở đây, như vậy là đang xem thường tất cả mọi người của tổ chức Thí Thần.
Cho nên tất cả mọi người đối Lữ Thiếu Khanh không có bất kỳ hảo cảm gì, bức thiết hi vọng Cảnh Ngộ Đạo thu thập Lữ Thiếu Khanh.
"Tam trưởng lão, ra tay đi, không thể để cho hắn tiếp tục phách lối ở đây nữa."
"Đúng vậy, tam trưởng lão, không cần nể mặt hắn, dùng toàn lực đi."
Mọi người nhao nhao cổ vũ Cảnh Ngộ Đạo, hi vọng Cảnh Ngộ Đạo tăng thêm chút sức, tranh thủ thời gian thu thập Lữ Thiếu Khanh.
Không cần đám người động viên, Cảnh Ngộ Đạo cũng không có ý định để Lữ Thiếu Khanh tốt hơn.
Hôm nay không xuất thủ đánh Lữ Thiếu Khanh một trận, lão sẽ trở thành trò cười.
"Nhận lấy cái chết!"
Cảnh Ngộ Đạo hét lớn một tiếng, xuất thủ lần nữa.
Vẫn là một quyền ước định.
Lần này, lão sử dụng toàn bộ thực lực.
Linh lực trong cơ thể như hồng thủy thiếu đê, mãnh liệt tuôn ra, hội tụ trên năm tay.
Một quyền đánh ra, trong đại điện một lần nữa vang lên tiếng nổ, không gian như một chiếc gương bị đánh xuyên, vỡ tan.
Nắm đấm của Cảnh Ngộ Đạo cuốn lấy sức mạnh cuồng bạo, thẳng tiến không lùi, một lần nữa đi đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Trong ánh mắt Cảnh Ngộ Đạo lộ ra tia hung ác, lần này cho dù như thế nào cũng phải một quyền đánh nát ngươi.
Lữ Thiếu Khanh cũng nghiêm túc lên, Cảnh Ngộ Đạo thực lực không yếu, hắn cũng phải nghiêm túc đối phó.
Tâm thần hắn khẽ động, trong cơ thể bộc phát ra một cỗ khí tức cường đại.
Nhưng một con dã thú ngủ say trong cơ thể hắn thức tỉnh, lại như tiềm long vực sâu, bộc phát ra khí tức hủy diệt thiên địa
Khí tức cường đại đổ xuống, chấn thiên động địa, kinh thế hãi tục.
Ánh mắt Kế Ngôn bộc phát ra tinh quang.
Tiêu Y che miệng: "Cảnh giới tầng chín?"
Mọi người chung quanh chấn kinh: "Nguyên, Nguyên Anh hậu kỳ?"
"Hắn, hắn cũng cùng cảnh giới với tam trưởng lão?"
Tất cả mọi người ngẩn ra, trẻ tuổi như vậy là Nguyên Anh hậu kỳ, là tu luyện từ trong bụng mẹ sao?
Hay là một vị đại lão nào đó chuyển thế?
Thực lực Lữ Thiếu Khanh chấn kinh đám người, nhấc lên một mảnh xôn xao.
Lữ Thiếu Khanh không để ý đến, hắn luân động nắm đấm, như thiểm điện vung ra, lại một lần nữa đối đầu với nắm đấm của Cảnh Ngộ Đạo.
“AmF
Tiếng ầm to lớn vang lên, giống như núi lửa đụng địa cầu, một cỗ sức mạnh bàng bạc hơn ba nãy xuất hiện.
Giống như cơn gió lốc tứ ngược trong đại điện.
Trận pháp chung quanh đại điện đồng thời tỏa ra ánh sáng, ngăn cản cỗ sức mạnh kinh khủng này. Sức mạnh lớn khiến cả tòa đại điện rơi vào lay động, như con thuyền nhỏ trong gió bão, lung lay sắp đổ.
Tương Quỳ nhẹ nhàng vung tay lên, một cỗ sức mạnh giáng lâm, đại điện lập tức khôi phục lại bình tĩnh.
Đồng thời Lữ Thiếu Khanh cùng Cảnh Ngộ Đạo cũng đã phân thắng bại, bóng dáng Cảnh Ngộ Đạo vẫn bị quăng lên cao.
Lần này, Cảnh Ngộ Đạo không thể xoay chuyển thân mình trên không trung nữa mà đập mạnh xuống đất.
Cơ thể khôi ngô như một tảng đá lớn rơi mạnh xuống đất.
Tất cả mọi người trầm mặc, khó có thể tin nhìn một màn này.
Một màn này đối với bọn hắn là một đả kích rất lớn. Tam trưởng lão thân là Nguyên Anh hậu kỳ cảnh giới tầng chín lại đánh không lại một kẻ ngoại lai?
Càng làm cho bọn hắn cảm thấy thế giới quan bị phá vỡ chính là Lữ Thiếu Khanh lại là Nguyên Anh kỳ cảnh giới †âng chín.
Hắn mới bao nhiêu tuổi???
Trên người tán phát ra thanh xuân chi khí, cốt linh non nớt trên khiến người †a có thể khẳng định hắn tuyệt đối không quá ba mươi tuổi.
Chưa đến ba mươi tuổi đã có cảnh giới cỡ này, thực lực như vậy.
Điều này thật khiến những người mấy trăm tuổi như bọn hắn không biết đối mặt như thế nào?
Ăn xuân dược cũng không nhanh như vậy nhỉ? Người với người so ra đúng là làm người ta tức chết. Chương 1265: Có lợi là gia gia, không có lợi là lão đầu
Cảnh Ngộ Đạo đứng lên, cũng nửa ngày nói không ra lời, hai lần đều có kết quả như vậy, nếu lão vẫn còn chưa rõ thì lão sống vô dụng rồi.
So với sức mạnh, lão không sánh bằng Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y bên này khiếp sợ không thôi, nàng kéo áo Kế Ngôn theo bản năng: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh làm sao lại đến cảnh giới tầng chín?"
"Trước đó không phải vừa đột phá đến cảnh giới tầng bảy sao?"
"Chẳng lẽ một lần đã đột phá ba cảnh giới?"
Chẳng trách trước đó Nhị sư huynh nói có thể đánh chết Đại sư huynh. Hóa ra không phải đang khoác lác, mà là thật.
Ánh mắt Kế Ngôn ánh mắt sáng rực, trong lòng đấu chí cháy hừng hực.
Thật không hổ là sư đệ của ta, vẫn luôn tạo cho người ta niềm vui bất ngờ.
Lữ Thiếu Khanh Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng chín, trừ phi đại trưởng lão xuất thủ nếu không nơi này không có ai là đối thủ của hắn.
Ngay cả Kế Ngôn cũng không dám nói có thể đánh thắng Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục vung tay, mặc dù đánh bay Cảnh Ngộ Đạo nhưng hắn cũng không dễ chịu.
Tuy vậy bề ngoài hắn vẫn tỏ ra nhẹ nhàng, hỏi:
"Còn muốn tiếp tục không?"
"Còn một quyền nữa!" Đám người trầm mặc, không ai lên tiếng.
Tương Quỳ lên tiếng rồi, ông ta bình thản nói: "Dừng ở đây đi, có mức độ thôi, không cần tổn thương hòa khí."
Cảnh Ngộ Đạo nhìn thật sâu đại trưởng lão một chút, giờ lão mới hiểu ra.
Đại trưởng lão bảo bọn hắn tỷ thí ở đây không phải vì chiếu cố mặt mũi của Lữ Thiếu Khanh mà là chiếu cố mặt mũi của lão.
Cảnh Ngộ Đạo hiểu ra tư vị trong lòng càng thêm khó chịu.
Sau khi lão trầm mặc một hồi thì hừ lạnh một tiếng: "Lần này chỉ là đơn thuần so đấu sức mạnh, coi như ngươi gặp may, nếu thật sự chém giết chưa chắc ngươi đã là đối thủ của ta."
Mặc dù miệng rất cứng, nhưng ý tứ trong lời nói tất cả mọi người đều nghe thấy rõ.
Đây là thừa nhận sức mạnh của mình không bằng Lữ Thiếu Khanh, lần này lão thua.
Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, không kìm được khen ngợi Cảnh Ngộ Đạo một câu: "Tam trưởng lão thật hào sảng, không tệ, không tệ."
Ngữ khí tựa như là trưởng bối khen ngợi tiểu bối biết làm việc, Cảnh Ngộ Đạo nghe thấy thì muốn đấm lên mặt Lữ Thiếu Khanh một quyền nữa.
Mẹ nó, ta lớn hơn ngươi hơn mấy trăm tuổi, ngươi ít ra vẻ lão giả trước mặt ta đi.
"Hừt"
Cảnh Ngộ Đạo lần nữa hừ lạnh một tiếng, nói với Tương Quỳ: "Đại trưởng lão, không có chuyện gì, ta đi trước." Sau khi nói xong, một lần nữa trừng Lữ Thiếu Khanh một chút, sau đó biến mất khỏi chỗ này.
Thua một tiểu tử vắt mũi chưa sạch trên phương diện mình am hiểu nhất, lão không còn mặt mũi đứng ở đây nữa.
Phải trở về khóc một trận mới được.
Tương Quỳ không nói gì, đối với kết quả như thế này ông ta đã sớm dự đoán được trước.
Trước đó khi ông ta ra tay với Lữ Thiếu Khanh đã biết Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không phải dạng lương thiện, không phải hạng người dễ trêu chọc.
"Được rồi." Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa khôi phục dáng vẻ chỉ khí cao giương, ngang ngược càn rỡ nói với mọi người: "Còn có ai muốn lên nữa không?"
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi trên người Cung Thọ, ánh mắt của mọi người cũng đều rơi trên người Cung Thọ.
Trong lòng Cung Thọ tức giận.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ bình tĩnh của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng ông ta không kìm được cảm thấy khá may mắn.
May là Cảnh Ngộ Đạo đứng dậy thay ông ta ra sân nếu không người mất mặt có thể là ông ta.
So sức mạnh đơn thuần, ông ta còn chẳng bằng Cảnh Ngộ Đạo.
May mắn, may mắn.
Nhớ tới đồ đệ, Cung Thọ trong lòng càng thêm khó chịu, ánh mắt của mình thế mà còn không bằng đồ đệ của mình?
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người mình, tâm tư Cung Thọ nhanh quay ngược trở lại, bỗng nhiên từ âm trầm chuyển sang vui vẻ, cười lên: "Mộc công tử quả nhiên là thiếu niên anh hùng, đại trưởng lão mắt sáng như đuốc, nhìn người quá chuẩn, thực sự khiến người ta bội phục."
"Ta tin vào ánh mắt đại trưởng lão, việc này, đại trưởng lão nói thế nào thì làm thế đó đi."
Thái độ Cung Thọ chuyển biến, đám người cũng không có gì bất ngờ.
Dù sao Cảnh Ngộ Đạo thua, Cung Thọ cũng không thể ra sân lần nữa.
Ông ta cũng không phải đại trưởng lão, đánh không lại sế càng thêm mất mặt.
Tuy nhiên, tất cả mọi người vẫn không cam lòng.
Cứ như vậy sao?
Ngay cả nhị trưởng lão còn cúi đầu, ba kẻ ngoại lai thật sự sẽ đi vào thế giới Huyền Thổ sao? Trong lòng đám người vây xem vô cùng phức tạp, bao gồm Lận Vũ.
Lận Vũ vốn tưởng sau khi Lữ Thiếu Khanh tới đây sẽ không thể nào nào tiến vào thế giới Huyền Thổ, kết quả lại nhẹ nhàng đơn giản như vậy.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh càng thêm hài lòng hơn, mấy lão già này có vẻ đều đồng ý rồi.
Hắn nhìn về phía đại trưởng lão: "Gia gia, thế nào?"
Một tiếng gia gia, lại khiến tà hỏa trong lòng Tương Quỳ xuất hiện.
Tiểu tử khốn kiếp này, đúng là khốn kiếp.
Có lợi ích thì gia gia, lúc không có lợi thì là lão đầu.
Đáng ghét, không thể để ngươi sảng khoái như vậy được. Tương Quỳ khẽ gật đầu: "Có thể tiến vào thế giới Huyền Thổ nhưng vẫn có một tiền đề."
"Tiền đề gì?' Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh biến hóa, khó chịu nói: "Ê, đừng nuốt lời chứ"
Nhìn đi, sắc mặt lập tức bắt đầu thay đổi rồi đấy.
Tương Quỳ càng kiên định ghét Lữ Thiếu Khanh thêm một chút: "Nếu như ngươi tìm được cửa vào, ngươi có thể đi vào."
"Vãi, lão đầu, ông đang chơi xấu đấy"
Một câu lão đầu, đám người sợ ngây người.
Lão đầu?
Lại dám kêu trưởng lão đức cao vọng trọng là lão đầu? Đầu tiên đám người ngây người, sau đó giận tím mặt.
"Tiểu tử khốn kiếp, ngươi có ý gì?"
"Ngươi đang tìm chết sao?"
"Đáng ghét, ngươi dám bất kính với đại trưởng lão?"
"Kẻ ngoại lai vô lễ, đáng chết!"
"Ngươi còn dám nói mình lễ phép? Lễ phép là như thế này sao?"
Đám người nhao nhao giận dữ, hận không thể đồng loạt ra ta đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
Địa vị của đại trưởng lão trong tổ chức Thí Thần vô cùng tôn sùng, tất cả mọi người tôn kính đại trưởng lão, không ai dám bất kính với đại trưởng lão.
Một kẻ ngoại lai mà cũng dám lớn lối như thế, đúng là đáng ghét.
"Làm sao?" Lữ Thiếu Khanh mặt không đổi sắc, nhìn đám người phẫn nộ chung quanh, vẫn phách lối nói: "Không phải sao? Sao lão già ấy không để ý mà các ngươi gấp gáp cái gì?"
"Bộ dạng này của các ngươi sẽ càng khiến lão già trở nên hẹp hòi đấy, bình tính một chút có được không? Cũng đâu phải ta gọi các ngươi đâu."
Vãi!
"Đánh chết hắn đi, đại trưởng lão." Chương 1266: Vẫn phải tiếp tục đấu
Đám người trong đại điện không nhịn được, tức giận đến mức nghiến răng, mỗi người đều vận sức chờ phát động, chỉ cần ra lệnh một tiếng, mọi người cùng nhau xuất thủ, đám chết tên không lễ phép này.
Tương Quỳ cũng tức đến mức mũi lệch sang một bên, quá đáng ghét.
Từ lão đầu biến thành lão già, nói chuyện đúng là không khách khí.
Nhưng, ngươi càng như vậy, ta càng phải chơi xấu ngươi một phen.
Hừ, đắc tội ta, muốn tiến vào thế giới Huyền Thổ?
Nằm mơ đi.
Trong lòng Tương Quỳ thầm nghĩ. Cửa vào của thế giới Huyền Thổ không có ông ta dẫn đường căn bản không thể biết ở nơi nào.
Cứ để cho tiểu tử khốn kiếp ngươi lo lắng một chút, đến lúc đó không tìm được, ngoan ngoãn đi cầu ta.
Vừa nghĩ đến lúc Lữ Thiếu Khanh khóc ròng ròng quỳ gối trước mặt mình cầu xin, tâm trạng của Tương Quỳ liền tốt lên một cái khó hiểu.
Tương Quỳ nghĩ tới đây, trên mặt ngược lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt, như trưởng giả cơ trí đang bày mưu nghĩ kế, năm chắc thẳng lợi trong tay, ông ta giọng nói nhẹ nhàng, cười nói: "Lối vào của thế giới Huyền Thổ ở trong tổ chức này, ngươi cứ từ từ tìm đi."
"Tìm được thì ngươi cứ vào, không tìm được thì cứ như vậy đi."
Lữ Thiếu Khanh càng thêm tức giận: "Lão đầu, ông đừng có quá đáng."
Tương Quỳ nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh tức giận trong lòng liền dễ chịu không thôi, trong lòng sung sướng, toàn thân thư thái, khiến ông ta trông trẻ ra mấy phần, ông ta cười ha ha: "Ta sao lại quá đáng?"
"Ta cho phép ngươi có tư cách tiến vào thế giới Huyền Thổ, ngươi còn không biết dừng?"
"Hơn nữa, ta chưa từng nói sẽ trực tiếp dẫn ngươi tiến vào thế giới Huyền Thổ."
Dù sao cũng là lão hồ ly sống hơn ngàn năm, sao có thể để ngươi dễ dàng năm thóp như vậy.
Tương Quỳ có cơ hội liền muốn đấu với Lữ Thiếu Khanh thêm một trận nữa.
"Đáng ghét, lão đầu, ông chờ đó cho ta” Tương Quỳ mỉm cười, không nói nữa.
Mà Cung Thọ cũng mỉm cười nói: "Mộc công tử, thế giới Huyền Thổ đối với chúng ta mà nói quá quan trọng, hành động này của đại trưởng lão cũng là bất đắc dĩ thôi."
"Nếu ngươi và thế giới Huyền Thổ hữu duyên dĩ nhiên có thể tìm được, tìm không thấy, chỉ có thể nói ngươi vô duyên."
"Ngươi cũng không thể trách đại trưởng lão nhỉ?"
Mọi người nói có đúng hay không?"
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh bị tức đến dậm chân, trong lòng mọi người hiểu ra.
Trong lòng bọn họ lại một lần nữa bội phục đại trưởng lão vô cùng. Gừng càng già càng cay.
Bọn hắn nở nụ cười, nhìn Lữ Thiếu Khanh, cười haha.
"Không hổ là đại trưởng lão, dễ dàng nắm thóp được tên khốn kia."
"Đại trưởng lão uy vũ, ta đã nói rồi, làm sao lại tuỳ tiện đồng ý để kẻ ngoại lai tiến vào thế giới Huyền Thổ?"
"Quả nhiên, một chiêu nắm thóp cũng chỉ có đại trưởng lão mới có thể làm được."
"Hừ, cổng vào thế giới Huyền Thổ ngay cả chúng ta cũng không biết, hắn có thể tìm được sao?"
"Đến thiên hoang địa lão cũng đừng mong tìm được."
"Chúng ta chờ xem trò cười của hắn đi, haha."
Người chung quanh vô cùng đắc ý, đều cảm thấy bội phục thủ đoạn của đại trưởng lão.
"Đại trưởng lão anh minh uy vũ."
Tương T¡ Tiên và Tả Điệp đứng ngoài đại điện cũng hết sức tò mò với chuyện xảy ra trong đại điện.
Đáng tiếc là, những hậu bối như Tương T¡ Tiên cấp bậc chưa đủ, không thể tùy ý tiến vào đại điện, cũng không cách nào biết được chuyện xảy ra trong đại điện.
Tả Điệp nhìn đại điện bình tĩnh, nói thâm: "Tên kia vào trong đó sẽ không kiêu ngạo như thế nữa chứ?"
"Thật là, rốt cuộc hắn có sức mạnh gì mà dám khiêu khích đại trưởng lão?"
"Ti Tiên tỷ tỷ, tỷ có biết vì sao không?"
Đại trưởng lão là tồn tại cảnh giới Hóa Thần, không nói uy vọng của ông ta cao bao nhiêu, chỉ bằng cảnh giới và thực lực của ông ta là đã không ai dám trêu chọc ông ta rồi.
Cho dù là nhị trưởng lão, đối mặt đại trưởng lão cũng là cung cung kính kính, không dám có bất kỳ lãnh đạm và mạo phạm gì.
Tả Điệp nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không thông vì sao một kẻ ngoại lai như Lữ Thiếu Khanh lại dám khách lối trước mặt đại trưởng lão, còn dám mạo phạm đại trưởng lão.
Một quyền đánh lên mặt đại trưởng lão kia hẳn là một quyền duy nhất trong ngàn năm nay nhỉ?
Đại trưởng lão thế mà vẫn nhịn.
Tương T¡ Tiên lắc đầu: "Ta cũng không rõ lắm, nhưng ta biết hắn rất đặc biệt." Có lẽ gia gia biết bọn hắn đặc biệt, cho nên mới dễ dàng tha thứ như vậy.
Tả Điệp càng thêm không hiểu: "Cho dù là rất đặc biệt, nhưng hắn dám làm như vậy với đại trưởng lão, rốt cuộc hắn lấy tự tin ở đâu?"
"Hắn thật sự không sợ đại trưởng lão một tát đánh chết à?"
Với thực lực của đại trưởng lão, một tát đánh chết Lữ Thiếu Khanh cũng đơn giản như đánh chết một con rùi.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại không Sợ.
Tả Điệp nghi ngờ suy đoán: "Hẳn là trên tay hắn có biện pháp gì có thể đối phó đại trưởng lão?"
Tương T¡ Tiên lắc đầu: "Vậy thì có cái biện pháp gì? Chẳng qua vì đặc biệt nên gia gia mới nhường nhịn hắn thôi." Mà lúc này, trong đại điện đông đảo trưởng lão nối đuôi nhau bước ra, nhao nhao rời khỏi đại điện.
Xem ra, chuyện bên trong đã kết thúc rồi.
Một lát sau, Lữ Thiếu Khanh thở phì phò từ bên trong bước ra.
Tả Điệp nhìn thấy dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh, hiếu kì nói: "A? Hẳn là các trưởng lão khác không có đáp ứng sao?"
Tương Tỉ Tiên muốn đi lên hỏi thăm rõ ràng, nhưng giọng Dận Khuyết vang lên.
"Khì khì."
Dận Khuyết xuất hiện bên cạnh Tương Tỉ Tiên, rất vui vẻ nói: "Ta đã biết vì sao."
Sau đó hắn ta nói ra tin tức đã thăm dò được từ miệng các trưởng lão khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận