Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 613 - Chiến đấu kết thúc



Chương 613: Chiến đấu kết thúcNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNgươi dám trợn mắt nói láo thế à?Quản Đại Ngưu mắng to trong lòng, tự ngươi mở to hai mắt nhìn xem chuyện mình đang làm đi, đây là chuyện mà một công tử nho nhã nên làm sao?Gian phòng kế tiếp ở ngay trước mắt, Quản Đại Ngưu giành trước một bước: "Lần này để cho ta đi vào trước, mỗi lần ngươi đi vào ta đều cướp không được thứ gì tốt."Quản Đại Ngưu cũng không khách khí với Lữ Thiếu Khanh, đều là thổ phỉ, dựa vào cái gì ngươi được ăn thịt, còn ta thì ngay cả canh cũng không được uống? Cho dù ngươi đánh ta, ta cũng muốn tranh thủ quyền lợi của mình.Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh không tốt: "Ngươi đang muốn bị đánh sao? Có phải ngứa da rồi không?"Quản Đại Ngưu mới mặc kệ, cứng cổ nói: "Ngươi đều đã cầm ba kho hàng của bọn họ, ngươi không biết xấu hổ sao? Trong đó còn có công lao của ta đấy. Những đan dược, vũ khí, pháp khí vừa rồi hầu như ngươi đều cầm, bây giờ ta muốn đi vào trước, quá đáng lắm sao?""Nếu ngươi còn quá đáng như vậy, hai bên cũng đừng đùa giỡn làm gì nữa, nhất phách lưỡng tán (1), ta đi tìm người của Thiên Cung Môn tự thú."(1) Là câu thành ngữ có nghĩa đen là một đập vỡ đôi, một phát chặt đứt, tương tự câu nhất đao lưỡng đoạn, ý nói đến sự chia tay hoặc tách ra.Lúc này Lữ Thiếu Khanh xông lên, một cước đá bay Quản Đại Ngưu, để cho hắn ta lăn trên mặt đất, rồi lại ấn hắn ta bắt đầu đập."Phản rồi, lại dám nói chuyện với ta như vậy sao? Còn dám uy hiếp ta?"Nhưng mà đánh vài cái, Lữ Thiếu Khanh biến sắc, vội vàng dừng tay nâng Quản Đại Ngưu dậy. Hắn ười híp mắt nói: "Quên đi, không đùa với ngươi nữa. Được rồi, ngươi vào trước đi."Quản Đại Ngưu ôm vết thương của mình, hận không thể cắn chết Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh đánh hắn ta chỉ đơn thuần dùng sức, sẽ không để cho hắn ta bị thương, nhưng cũng làm cho hắn ta rất đau."Ngươi, ngươi đáng giận."Cuối cùng Quản Đại Ngưu chỉ có thể nghẹn ra mấy chữ này.Lữ Thiếu Khanh cũng không tức giận, hắn chỉ nói: "Ngươi không đi vào đúng không? Vậy ta đi vào trước."Quản Đại Ngưu không để ý tới đau đớn, không nói hai lời lập tức lẻn vào trong phòng không người trông coi này.Động tác nhanh nhẹn, giống như một con chuột khổng lồ mập mạp.Từ bố cục mà xem, nơi này hẳn là nơi cất giữ hoặc là nơi để luyện đan.Sau khi Quản Đại Ngưu đi vào, cướp đoạt một phen, đúng là phát hiện một ít đan dược không tồi, nhưng muốn để cho hắn ta thỏa mãn thì còn lâu mới đủ.Nghĩ đến thu hoạch của Lữ Thiếu Khanh, Quản Đại Ngưu cũng có xúc động muốn giết người cướp của.Chỗ đó thật sự là quá phong phú, ba nhà kho thì chưa đến, nhưng những thứ vơ vét dọc đường đi cũng đủ để cho một môn phái nhỏ có được đan dược công pháp sung túc, nhanh chóng quật khởi trở thành môn phái lớn."A?" Quản Đại Ngưu lục soát, bỗng nhiên phát hiện không đúng.Sao tên hỗn đản đó không vào?Theo lý mà nói, Lữ Thiếu Khanh hẳn là đi vào ngay sau hắn ta, nhưng đến bây giờ cũng không thấy hắn đi vào.Chẳng lẽ hắn sớm đã nhận ra nơi này không có thứ gì tốt sao?Quản Đại Ngưu nói thầm trong lòng, cảm giác rất không thích hợp.Sau khi hắn ta thu hết đồ đạc ở đây rồi vội vàng đi ra, cũng đã không thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh.Trong lòng Quản Đại Ngưu nhảy dựng, sẽ không phải là tìm được có chỗ tốt hơn chứ?Nhưng mà đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng hừ lạnh, giống như gió lạnh đảo qua.Binh lính Ma tộc chiến đấu với đệ tử Thiên Cung Môn lại phun máu tươi, tiếp theo bên phía Ma tộc vang lên tiếng kèn lệnh, binh lính Ma tộc nhao nhao rút lui.Mà bóng dáng Hóa Thần của Thiên Cung Môn cũng đi vào sâu trong Thiên Cung Môn, biến mất không thất, xem ra đã chiếm được tiện nghi gì đó trong cuộc chiến với thị vệ trưởng Ma tộc.Mà Quản Đại Ngưu nhìn thấy một màn như vậy thiếu chút nữa bị dọa đến tè ra quần, Hóa Thần của Thiên Cung Môn đã trở lại.Cuối cùng Quản Đại Ngưu cũng hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh đột nhiên biến mất.Tên hỗn đản kia cảm giác được Hóa Thần Thiên Cung Môn đã trở lại, cho nên chạy trước sao?Thân thể Quản Đại Ngưu run rẩy, vội vàng vận chuyển pháp khí che giấu khí tức của mình, trong nháy mắt trốn xa thoát khỏi nơi này.Chiến đấu hẳn là đã kết thúc, Thiên Cung Môn và Ma tộc cả hai đều thiệt, ai cũng không chiếm được tiện nghi, nếu hắn ta còn không chạy, đến lúc đó một khi bị Thiên Cung Môn phát hiện sẽ chết không có chỗ chôn.Pháp khí của Quản Đại Ngưu có thể che dấu khí tức của hắn ta một cách hoàn mỹ, hắn ta cẩn thận từng li từng tí xuyên qua Thiên Cung Môn và đám đệ tử nơi đây.Lần này đệ tử Thiên Cung Môn thương vong nặng nề, Ma tộc rút đi, bọn họ cũng không dám đuổi theo, không ít người nằm trên mặt đất, cả người mất đi khí lực.Cũng có không ít đệ tử khóc sướt mướt, có người bị dọa, cũng có người đau khổ vì đồng môn tử thương.Quản Đại Ngưu đến thở mạnh cũng không dám, rất nhanh đã đi đến cửa lớn của Thiên Cung Môn, chỉ kém một bước là có thể rời đi.Quản Đại Ngưu nhìn phía trước chỉ có hai đệ tử Thiên Cung Môn đang đần độn ngồi tại chỗ, không nhúc nhích, trong lòng lập tức vui vẻ, vượt qua bọn họ là có thể rời khỏi nơi này rồi.Lúc vượt qua hai tên đệ tử Thiên Cung Môn, trong lòng Quản Đại Ngưu càng vui, nhưng mà đúng lúc này một lực ngầm đánh úp lại, đâm thẳng vào mông Quản Đại Ngưu.Quản Đại Ngưu giật mình, theo bản năng ngăn cản, sau đó bóng dáng mập mạp của hắn ta liền hiện rõ ràng trước mặt hai tên đệ tử Thiên Cung Môn..."Sư phụ!"Phong Quan Ngọc đến tìm Lệnh Hồ Thời.Lệnh Hồ Thời mở mắt, chú ý tới biểu cảm không tốt lắm của Phong Quan Ngọc, ông ta hỏi một câu: "Có chuyện gì?"Truyền tống trận của Ma tộc đột nhiên khởi động, đội ngũ tiếp viện đã tới, cuộc chiến lần này không bệnh mà chết, Lệnh Hồ Thời đã để đám Cổ Tu rút lui trước.Sắc mặt Phong Quan Ngọc đúng thực không tốt lắm, lần này Ma tộc đột nhiên tăng binh, làm trong lòng hắn ta có dự cảm xấu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận