Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1046. Đây là loại đồng đội gì



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Ngươi muốn ngăn cản ta sao?” Mộc Vĩnh lạnh lùng hỏi lại, dường như hắn ta biết người tới.“Không sai.” Người áo đen khẽ cười một tiếng, không hề che giấu mình ý đồ đến, hào phóng thừa nhận: “Ta biết ngươi muốn làm gì, Thánh tộc này có rất nhiều người, tùy ngươi tìm kiếm.”“Nhưng nhân tộc thì không được, chí ít, bọn hắn không được.”“Hừ.” Mộc Vĩnh càng thêm không vui: “Ngươi cố ý để bọn hắn xông tới?”“Nơi này rốt cuộc có gì khác thường? Mục đích của ngươi rốt cuộc là gì?”“Người áo đen càng cười vui vẻ: “Ngươi rời đi quá lâu, ngươi không cân nhắc chuyện trở về sao?”“Trở về, ngươi sẽ biết tất cả mọi chuyện.”Trên mặt Mộc Vĩnh lộ ra mấy phần nộ khí, cả người lộ ra đằng đằng sát khí: “Ngươi là ngươi, ta là ta, hắn là hắn, chúng ta đã mỗi người đi một ngả, ta sẽ không để cho các ngươi kéo Thánh tộc xuống vực sâu, ta nhất định sẽ ngăn cản ngươi.”“Ngươi ngăn cản như thế nào?” Người áo đen cười ha ha một tiếng: “Ngươi ngay cả ta còn không đánh lại, ngươi có thể làm được gì?”“Đáng chết!”“Lần này thật sự xong rồi!” Thời Liêu thở dài một tiếng, lại một lần nữa dùng giọng khẳng định nói: “ Kế Ngôn đại nhân không làm được gì cả.”Đàm Linh và Thời Cơ trầm mặc.Nhưng giọng Tiêu Y ở bên cạnh truyền tới: “Ma tộc không có đầu óc, nhìn thật kỹ đi.”Sự không phục trong lòng Thời Liêu một lần nữa xuất hiện.Chẳng lẽ nhân tộc đều như vậy sao?Đã thế này rồi còn chưa chịu đối mặt hiện thực?Ta ghét nhất là những kẻ thích phản bác bắt bẻ này!Thời Liêu hừ lạnh, không phục nói: “Nhìn cho thật kỹ?”“Lữ Thiếu Khanh đại nhân đã ngã xuống đất không dậy nổi, Kế Ngôn đại nhân có thể đứng đã coi như lợi hắm rồi, còn đánh thế nào nữa?”“Còn có ai có thể đối phó Kiếm Ngũ đại nhân?”“Là ngươi sao?”Tiêu Y hắc hắc cười không ngừng: “Ngươi thật sự cho rằng Nhị sư huynh nhà ta không chịu nổi một kích như vậy sao?”Lời này của Tiêu Y khiến trong lòng Đàm Linh bên cạnh giật thót.Nàng ta nhớ lại trước đây không lâu, Lữ Thiếu Khanh vì vứt bỏ nàng ta mà đã giả vờ bị thương.Nghĩ tới đây, ánh mắt Đàm Linh một lần nữa nhìn sang vị trí ban nãy của Lữ Thiếu Khanh.Đáng tiếc, nơi đó một mảnh hỗn độn, loạn thạch chất đầu, căn bản không thể nhìn thấy rốt cuộc Lữ Thiếu Khanh đang ở đâu.Thần thức tràn ngập sang, linh lực chỗ đó rung chuyển không chịu nổi, căn bản không thể nhìn thấy tình hình chi tiết.Tên khốn kiếp kia...Không phải đã trốn đi rồi chứ?Thời Liêu nghe thấy lời của Tiêu Y thì như nghe phải câu chuyện cười, không nhịn được cười: “Nếu như Lữ Thiếu Khanh đại nhân còn có thể chiến đấu, cơ hội tốt nhất là ban nãy cùng chiến đấu với Kế Ngôn đại nhân.”Thời Liêu cảm thấy cơ hội tốt nhất để đối phó Kiếm Ngũ là Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đồng loạt ra tay.Đây là lẽ thường, cũng là thường thức.Một cộng một nhất định lớn hơn hai.Không phải cảnh giới ngang nhau, xa luân chiến căn bản không hiệu quả.Ngữ khí Thời Liêu chắc chắn, vô cùng tự tin vào phán đoán của mình: “Giờ Lữ Thiếu Khanh đại nhân tự lo còn không xong.”Nhưng hắn ta còn chưa dứt lời, trên bầu trời bỗng nhiên lại một lần nữa vang lên một tiếng nổ.Đám người kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại.Một hỏa cầu khổng lồ lại một lần nữa xuất hiện trên bầu trời.Hỏa cầu khổng lồ hơn ngàn mét phát ra âm thanh ầm ầm, hỏa diễm cháy hừng hực lại một lần nữa khiến người ta cảm thấy như mặt trời rơi xuống.Đại hỏa cầu như vậy ngoại trừ Lữ Thiếu Khanh còn có ai có thể sử dụng sao?Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trên trời, tóc dài bay múa theo gió, trường kiếm cầm trong tay hắn tựa như kiếm tiên hạ phàm.Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kiếm Ngũ hét lớn: “Lão già đừng phách lối, ăn một cầu của ta đây!”Giọng nói tức giận, như tiếng ấm rền, rung động lòng người.Thời Liêu một lần nữa sững sờ, nhìn hỏa cầu lớn trên trời trong lòng một lần nữa có một vạn con ngựa chạy qua.Lữ Thiếu Khanh không bị thương?Hắn thật sự trốn một bên xuất thủ bất cứ lúc nào?Thời Liêu khó mà tiếp nhận được, hắn ta không thể nào hiểu được.Rõ ràng hai người liên thủ sẽ đánh tốt hơn, vì sao Lữ Thiếu Khanh lại cứ phải làm như vậy?“Vì sao?” Cuối cùng Thời Liêu hỏi Tiêu Y.Vấn đề này nếu không làm rõ, hắn ta sẽ bị nghẹn chết mất. Tiêu Y bĩu môi, ngữ khí có mấy phần tiếc nuối: “Đại sư huynh thích đơn đấu, Đại sư huynh muốn, Nhị sư huynh đương nhiên sẽ thỏa mãn huynh ấy.”“Ôi, ta cũng rất muốn nhìn thấy hai người bọn họ cùng liên thủ, đáng tiếc.”Tiêu Y vừa rồi tràn ngập chờ mong, tưởng rằng sẽ được nhìn thấy hai vị sư huynh thật sự cùng nhau liên thủ đối phó Kiếm Ngũ.Nhưng không ngờ hai vị sư huynh vẫn thay phiên ra sân khấu biểu diễn, cùng nhau biểu diễn trên một sân khấu không biết tới bao giờ mới có thể được nhìn thấy.Thời Liêu cạn lời.Đây chính là lý do sao?Đối với Lữ Thiếu Khanh đột nhiên xuất hiện, cảm nhận được khí tức cường đại Lữ Thiếu Khanh phát tán ra, Kiếm Ngũ kinh hãi: “Ngươi, ngươi không bị thương sao?”Tất cả tu sĩ Thánh tộc đều ngây ra.Ban nãy thổ huyết gì đó đều là giả sao?Một chút tổn thương cũng không có sao?Đây là loại đồng đội gì vậy?Nhân tộc đều hèn hạ như vậy sao?“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Xem chiêu đi!” Lữ Thiếu Khanh đắc ý kêu lên, đồng thời hung hăng vung tay lên, hỏa cầu thật lớn ầm ầm rơi xuống. Hết chương 1046.

Bạn cần đăng nhập để bình luận