Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2209: Chương 2209

Chương 2209: Chương 2209Chương 2209: Chương 2209
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Phân thân lấy thân thể của mình ra để uy hiếp Lữ Thiếu Khanh, cùng lắm thì đồng quy vu tận.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, khuôn mặt rạng rỡ cười như một lão phụ thân: “Vẫn tốt, cũng vô sỉ như ta.”
Nói xong, hắn lại vung kiếm chém xuống, phân thân không kịp chuẩn bị, lại bị chém ra một vết thương. “Ngươi!”
Phân thân kinh ngạc, Gia Cát Huân cũng kinh ngạc. Lữ Thiếu Khanh không cần phân thần này nữa à?
Phân thân gầm thét lên: “Ngươi thật sự muốn đồng quy vu tận sao?”
Y hơi hoảng hốt, sao chủ thân của mình lại không quan tâm vậy?
Theo như tính cách của mình, hẳn là sẽ có kiêng ky mới đúng chứ?
“Ngươi cái gì mà ngươi?” Lữ Thiếu Khanh lại tức giận mắng: “Mới khen được hai câu ngươi đã không biết phương hướng rồi à?” “Rốt cuộc ngươi có phải phân thân của ta không? Mẹ nó chứ, ngươi tệ thế ta còn giữ ngươi làm gì?”
“Chơi chết ngươi, thành một Hợp Thể kỳ rởm cũng tốt hơn bị ngươi thượng vị thành công.
“BỊ ngươi cướp xác thành công, lấy IQ của ngươi, mặt mũi ta không bị ném lên cửu thiên thập địa à?”
“Nào nào lại đây, đứng yên đừng nhúc nhích, để ta chém chết ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh hung ác vung kiếm, phân thân vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi, giờ mới nhớ ra quả thực mình đúng là người như thế.
Gặp phải thứ nguy hiểm chỉ hận không thể nhổ tận gốc, sau đó đốt cho cháy thành tro rồi nếm đi xa tít tắp.
Mài
Căn bản mình không sợ người khác uy hiếp.
Đáng chết!
Phân thân không còn dám lẫy thân mạo hiểm nữa, cũng phải chịu thôi, nếu không thì chỉ có chờ bị chém chết thôi. “Mẹ nó, con hàng nhát gan này, ta sợ hãi khi nào? Phần thân nhà ngươi làm mất hết mặt mũi của ta.”[ d o c f u L L . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
“Đừng chạy, đừng sợ, tiếp tục cứng rắn với ta đi.”
Lữ Thiếu Khanh cầm theo Mặc Quân kiếm đuổi chém phân thần.
Phân thân tức giận liên tục gầm thét: “Đáng chết, đáng chết!”
Gia Cát Huần phía xa quan sát cực kỳ cạn lời.
Gia hỏa này, quá hỗn đản. Phân thân cũng không làm gì được hắn, mà còn tức giận muốn nôn ra máu.
Nhưng Gia Cát Huân không thể không thừa nhận biện pháp của Lữ Thiếu Khanh là tốt nhất.
Phân thân lấy chính thân thể mình để uy hiếp Lữ Thiếu Khanh, nhưng Lữ Thiếu Khanh dứt khoát tỏ ý không cần ngươi, rút kiếm ra liền chém.
Khiến cho phân thân sợ hãi. “Đáng chết!” Phân thân bị đuổi giết chạy trốn khắp nơi, phiền
Nhưng y vẫn không hề từ bỏ, cứng không được thì đổi sang mầm.
Y quay lại rống lên: “Chậm đã, ta có lời muốn nói.”
“Ngươi nói đi!” Lữ Thiếu Khanh hơi dừng trường kiếm lại, phân thần vừa dừng lại hắn lập tức bất ngờ ra sức, Mặc Quân kiếm lại giáng xuống.
Lại chém cho phân thân một kiếm.
“AI”
Phân thân kêu thảm, gầm lên: “Ngươi... hèn hạt” “Ngươi cái gì mà ngươi, ngươi ta cũng thế thôi, ngươi đừng có tự khen mình lung tung.” Lữ Thiếu Khanh vung kiếm, dương dương đắc ý. “Tới đây!” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào phân thân: “Ngươi có lời gì muốn nói?”
Phân thân đè xuống cơn giận trong lòng, hai mắt oán hận nhìn chằm chả Lữ Thiếu Khanh: “Ta nhận thual” “Bịch!”
Phía xa, Gia Cát Huân nghe được phân thần này hô hào thật sự không nhịn được mà quỳ sạp xuống.
Thật không hổ là phân thân, không khác gì chủ thân. Vô sỉ đến mức không cần tí mặt mũi nào cả.
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả: “Thế mới đúng chứ, mau vươn đầu chó của ngươi ra.” Phân thân nghiến răng hỏi ại: “Có thể thương lượng không?”
“Thương lượng cái gì?”
Lữ Thiếu Khanh cầm theo Mặc Quân kiếm, như một vị tướng quân vừa đại thắng trở về, phách lối nói: “Không có thương lượng, ta nói cái gì thì chính là cái đó.” Phân thân cảm nhận được Lữ Thiếu Khanh đang chậm rãi đi tới trước mặt mình, nhìn chòng chọc vào hắn: “Ngươi ta một thể, không cần phải phân ngươi chết ta sống.” “Nói không sai.” Lữ Thiếu Khanh gật đầu, tỏ ý đồng tình: “Đánh nhau là võ nghĩa nhất đấy.
“Ngươi ta có thể phân ra chủ thứ!” Phân thân lùi lại hai bước.
Lữ Thiếu Khanh không đồng ý: “Cái gì mà phân chủ thứ? Cho tới giờ cũng chỉ có một mình ta, ngươi, cút!” “Nếu ngươi ngoan ngõa rời đi ta có thẻ cho ngươi một con rối làm thân thể, đảm bảo tính mạng của ngươi không đáng ngại!”
Phân thân hừ một tiếng, cắn răng nói: “Không thể nào.” “Không chịu à?” Lữ Thiếu Khanh chỉ sang Gia Cát Huân phía xa xa: “Ơ đó có một cô nương, có muốn không?” “Làm nữ nhân cũng rất tốt, dù sao ngươi cũng nhát gan như thế.”
Hắn cố ý nói lớn tiếng, thần thức của Gia Cát Huân phía xa bắt được sóng, nàng ta liên tục gầm lên: “Đồ hỗn đản đáng chết!”
Lữ Thiếu Khanh quay lại nói với Gia Cát Huân: “Ngươi tức giận cái gì? Không phải đang thương lượng với ngươi sao?” Thương lượng?
Gia Cát Huân tức muốn chết, bộ dạng này của ngươi gọi là thương lượng sao?
Mẹ nó chứ ngươi có từng thương lượng với ta chưa? Gia Cát Huân đang muốn gầm lên hai câu, đột nhiên phát hiện sau lưng Lữ Thiếu Khanh đã động. Chỉ trong một chớp mắt, phân thân nhào tới như sư tử vồ thỏ, thần thức ngập trời lan tràn ra.
Trong chốc lát, thiên địa biến sắc, hư không lại bắt đầu vặn vẹo.
Gia Cát Huân cũng biến sắc. Cảm giác này, cả đời nàng ta cũng sẽ không quên được. Đòn tấn công bằng thần thức của Lữ Thiếu Khanh trước đó đã bắt chặt lấy nàng ta.
Hiện giờ, đến lượt phân thân của hắn ra tay với hắn, dù chỉ có một hơi thở thôi nhưng Lữ Thiếu Khanh vẫn ôm đầu hét lên thảm thiết.
“Ha hai”
Tiếng cười càn rỡ đắc ý vang lên trong thức hải.
Thần thức của phân thân tiến vào trong thức hải của hắn. “Mặc cho ngươi quỷ kế đa đoan, cuối cùng còn không phải trúng kế của ta sao?” “Trúng kế?” Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, giọng nói của Lữ Thiếu Khanh lại vang lên trên đỉnh đầu phân thân: “Sao ngươi biết là ta không cố ý chứ?” Phân thân đột nhiên ngẩng đầu, Lữ Thiếu Khanh đứng trên trời, một quả cầu vàng kim sau lưng Lữ Thiếu Khanh tỏa ra hào quang màu vàng kim lóng lánh như mặt trời, Lữ Thiếu Khanh như thần thánh không thể xâm phạm. Lữ Thiếu Khanh đánh giá thần thức của phân thân, chặc lưỡi lắc đầu: “Từ ngoài vào trong đều là màu đen, ngươi nói xem, trông thế này ta làm sao có thể đưa ngươi ra ngoài gặp người chứ?” Thần thức của phân thân cũng đen thui, dù có hóa thành hình người cũng là màu đen. “Thật không cứu nổi!"
“Cho nên, bộ dạng thế này mà ngươi còn dám ra ngoài à? Cũng dàm hò hết muốn nuốt chứng ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận