Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1546

Chương 1546Chương 1546
"Nơi rách nát, không muốn, trừ phi ông cho ta một ngàn vạn viên linh thạch, †a có thể suy nghĩ một chút."
Cân nhắc cọng lông, Nông Phụ trong lòng chửi mẹ.
Vừa rồi ngươi há miệng chỉ nói ba ngàn vạn là sẽ để sư huynh sư muội ngươi vào chứ không nhắc tới bản thân.
Giờ một ngàn vạn cũng mới chỉ suy nghĩ một chút.
Thật muốn quất ngươi.
Nông Phụ tin tưởng Lữ Thiếu Khanh thực tình không có hứng thú với học viện Trung Châu, ông ta chỉ vào bằng chứng nhập học trong tay Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi không muốn vào học viện, tại sao còn cướp?" Trước đó người đi Tề Châu và Yến Châu giữa đường trở về xem ra có liên quan đến tiểu tử khốn kiếp này.
"Bán." Lữ Thiếu Khanh trả lời giản dị tự nhiên, lại làm cho Nông Phụ, Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu đều muốn thổ huyết.
"Pháp khí cấp bậc tam phẩm, trên đó tự mang phòng ngự cộng thêm là bằng chứng nhập học của học viện Trung Châu, có thể miễn nhập học thử, haizz, lúc đầu đã bán lỗ ba mươi vạn viên linh thạch rồi."
"Giờ ở Trung Châu này, bán hai ba trăm vạn viên linh thạch dễ dàng thôi nhỉ?"
Đâu chỉ là dễ dàng, thực sự là vô cùng dễ dàng.
Trong lòng Giản Bắc và Quản Đại Ngưu chửi thề. Học viện Trung Châu không phải nơi mà ai cũng có thể vào.
Ở Trung Châu thế lực lớn nhỏ nhiều vô số kể, không phải tất cả hậu bối đều là thiên tài.
Luôn có một số người hơi kém một chút, bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
Mấy bằng chứng nhập học trong tay Lữ Thiếu Khanh mà đem bán ra, rất nhiều người đều tranh nhau mua, ngàn vạn viên linh thạch cũng không phải không có khả năng.
Nông Phụ cũng cạn lời rồi.
Ông ta thở dài một tiếng, cuối cùng hỏi một câu: "Tiểu tử, ngươi thật sự không muốn à?”
Lữ Thiếu Khanh vẫn là câu nói kia: "Nơi rách nát đó, ai muốn đi thì đi."
"Được!" Nông Phụ cũng không mặt mũi ở lại đây nữa, tự tin cam đoan trước mặt viện trưởng, cho rằng mình đích thân đến đây mời chào sẽ dễ như trở bàn tay, kết quả lại là như vậy.
Học viện Trung Châu là bánh trái thơm ngon trong mắt người khác nhưng lại không dùng được ở chỗ Lữ Thiếu Khanh.
Còn bị gắn cho danh hiệu nơi rách nát.
Nhìn Nông Phụ muốn rời đi, Lữ Thiếu Khanh gọi ông ta lại: "Chậm đã, có chuyện thương lượng với ông."
"Chuyện gì?" Sắc mặt Nông Phụ không hề đẹp mắt, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Chuyện sư huynh ta, chẳng lẽ ông tới nơi này vì ta?" Lữ Thiếu Khanh kỳ quái: "Mặc dù ta rất đẹp trai, nhưng đừng cứ nhăm vào ta mãi vậy, ta cũng ngại lắm"
Nông Phụ xạm mặt lại, rất có xúc động đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
Miệng toàn những lời mê sảng, người lớn trong nhà thả ngươi ra đường không sợ ngươi bị đánh chết sao?
"Ta muốn sư huynh ta đến học viên các ngươi xem thử, với thực lực huynh ấy, các ông không thể để huynh ấy làm học sinh bình thường nhỉ?"
"Thực lực và cảnh giới của huynh ấy, các ông ai có thể dạy được huynh ấy?"
Nông Phụ dường như hiểu ra ý Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi muốn hắn làm lão sư?"
Với thực lực và cảnh giới của Kế Ngôn thực sự là không có mấy người xứng làm lão sư của hẳn ta. Tuổi còn trẻ như thế, cũng đã là cảnh giới Hóa Thần, phần lớn lão sư trong học viện đều là cảnh giới Hóa Thần.
Thậm chí có người thực lực còn không bằng Kế Ngôn.
Nhưng, bản thân cường đại không có nghĩa có thể làm lão sư.
Nông Phụ tưởng là Lữ Thiếu Khanh muốn cho Kế Ngôn làm lão sư, nhưng Lữ Thiếu Khanh lại lắc đầu: "Huynh ấy làm lão sư cái quái gì, huynh ấy làm lão sư, sẽ chỉ dạy hư học sinh."
Giản Bắc nói: "Tính tình Kế Ngôn công tử rất tốt."
Quản Đại Ngưu liên tục gật đầu, biểu thị đồng ý: "Nếu ta là Kế Ngôn công tử, tuyệt đối phải đánh chết hắn."
Nông Phụ bị làm cho hồ đồ rồi: "Ý của ngươi là?" Lữ Thiếu Khanh nói ra yêu cầu của hắn: "Cho sư huynh ta đặc quyền đi, đừng để huynh ấy làm học sinh bình thường là được."
"Huynh ấy ở trong học viện các ông thích làm gì thì làm đấy."
"Đặc quyền, huynh ấy đáng hưởng."
Nếu là người khác, Nông Phụ tuyệt đối sẽ tát cho một cái, mặt ngươi dày thật đấy nhỉ?
Nhưng, câu nói sau cùng của Lữ Thiếu Khanh khiến ông ta trầm mặc.
Chưa đến ba mươi tuổi là Hóa Thần, tiềm lực vô hạn, không đối đãi đặc biệt thì không thể nào nói nổi.
Nhưng đây không phải chuyện một lão sư như ông ta có thể quyết định.
Cuối cùng ông ta nói: "Ta sẽ nói yêu cầu của ngươi cho viện trưởng!" "Thôi, hóa ra là chân chạy việc, còn tưởng ông có năng lực lớn chừng nào chứ." Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, khinh bỉ.
Đối với Nông Phụ, trong lòng hắn vẫn còn mang oán khí.
Nông Phụ tức giận đến mức muốn đánh người ngay tại chỗ nhưng cuối cùng vẫn kìm nén cơn giận trong bụng rời đi.
"Ai!" Nhìn Nông Phụ trực tiếp rời đi, Lữ Thiếu Khanh vô cùng tiếc hận thở dài: "Ba ngàn vạn."
"Vãi!" Giản Bắc kêu: "Đại ca, ngươi không phải thật sự định dọa dẫm Nông Phụ lão sư lấy linh thạch đấy chứ?"
"Có biết nói chuyện hay không vậy? Dọa dẫm cái gì? Ông ấy nợ ta." Lữ Thiếu Khanh tức giận bất bình: "Lão sư cũng làm không tốt, học sinh mà cũng không bảo vệ được, nơi rách nát." Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu vô cùng cạn lời.
Toàn bộ Trung Châu, cũng chỉ có mình Lữ Thiếu Khanh dám đánh giá về học viện Trung Châu như thế.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, chắp tay sau lưng quay trở lại nửa đường gặp Tiêu Y từ trong đi ra.
"Nhị sư huynh, bên ngoài ai tới vậy?"
Mắt Tiêu Y lóe sáng, hết sức tò mò.
Chẳng lẽ Nhị sư huynh có tình nhân ở Trung Châu này sao?
Tiêu Y vừa vểnh tai lênh Lữ Thiếu Khanh đã biết nàng suy nghĩ gì.
Hắn cốc đầu nàng, mắng to: "Cả ngày suy nghĩ lung tung, có thể thuần khiết một chút cho ta không hả? Có thể chuyên tâm cố gắng một chút không hả?" Giản Bắc cùng theo vào ủng hộ Tiêu Y: "Đại ca, ta cảm thấy Tiêu muội muội còn cố gắng hơn ngươi đấy."
Nhưng mà Tiêu Y không lĩnh tình, cho hắn ta một câu: "Gã bỉ ổi Trung Châu!"
Giản Bắc rớt nước mắt ngay tại chõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận