Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2237: Chương 2237

Chương 2237: Chương 2237Chương 2237: Chương 2237
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, chuyện này làm sao nói được. Có nói Gia Cát Huần cũng không làm được.
Dù sao thì con đường của Gia Cát Huân cũng là bình thường.
Thôn phên hư không phong linh bản thổ của thế giới này xong, Lữ Thiếu Khanh không bị quy tắc ở đây áp chế nữa, đã khôi phục được thực lực. Nhưng mà.
Cảm giác kêu gọi càng thêm mãnh liệt, như có một giọng nói đang gọi hắn.
Thật lạ!
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày nhìn phía xa, không nhịn được mà nhăn nhó.
Lữ Thiếu Khanh nghĩ
Giới leo ra, đứng trên Xuyên Giới Bàn, cảm nhận khuôn mặt đau khổ của Lữ Thiếu Khanh một lúc rồi mới nói: “Ta không cảm giác được gì.” “Lão đại, nơi này có cái gì đó quái lạ.”s
“Như bị ngăn cách vậy.”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy bèn đưa tay bắn ra bay cả Giới; “Không cần ngươi nói nơi này quái lạ.”
Giới bị đẩy lùi, lăn ùng ục hai vòng trên mặt đất, dáng vẻ chật vật khiến cho tâm thần Gia Cát Huần cũng thanh thản.
Tiểu hỗn đản, ngươi cũng có ngày hôm nay.
Quả nhiên, ác nhân sẽ có ác nhân trị.
Lữ Thiếu Khanh thu Xuyên Giới Bàn lại, thở dài rồi vung tay lên, mang theo Gia Cát Huân bay lên không trung. Đồng thời, hắn thở dài nói: “Ôi chao, một đám gia hỏa không bớt lo.”
Gia Cát Huân nổi giận. Nói ai không bớt lo?
“Hỗn đản, ngươi đang nói ai?” Lữ Thiếu Khanh không quay đầu lại: “Chưa có nói đến ngươi, đừng có tự mình đa tình.”
Không nói ta?
Chẳng lẽ nói em gái ngươi? Gia hỏa hỗn đản.
Gia Cát Huân ở phía sau ấm ức bất bình. Nhưng lúc này ngoại trừ tức giận bất bình âm thầm chửi bới Lữ Thiếu Khanh trong lòng thì không dám làm gì hơn.
Thậm chí, nàng ta còn phải âm thầm cầu nguyện Lữ Thiếu Khanh sẽ không ném mình xuống đất.
Lữ Thiếu Khanh cũng không vứt Gia Cát Huân xuống mà mang theo nàng ta ngự không mà bay đi.
Trên bầu trời, Gia Cát Huân nhìn hư không phong linh khắp nơi dưới đất mà càng thêm kiên định ngậm chặt miệng. Tạm thời không nên trêu vào Lữ Thiếu Khanh.
Biến thành người phàm, Gia Cát Huân cũng không tính được đã bao lầu trôi qua. Chỉ thấy đi rất lâu cuối cùng Lữ Thiếu Khanh cũng dừng lại.
Lữ Thiếu Khanh mang theo nàng ta đi tới trước mặt một sơn động.
Gia Cát Huân tò mò đánh giá xung quanh.
Sơn động không lớn, cũng chỉ cao rộng hai ba mét. Cửa động đen nhánh không lọt tí ánh sáng nào, dường như chỉ riêng nơi này là ánh sáng không chiếu đến.
“Nơi này là nơi nào?”
Gia Cát Huần cũng không nhịn được, hỏi Lữ Thiếu Khanh.
Hỏi xong, nàng ta lại muốn tự vả cho mình một cái.
Không phải đã nói không cần để ý tên hỗn đản này sao? Lữ Thiếu Khanh cũng nhìn chằm chằm quan sát cửa hang, đưa thần thức vào kiểm tra cũng không phát hiện ra cái gì.
Hắn lắc đầu: “Không biết.” Không biết?
Lời này, Gia Cát Huân tuyệt đối không tin.
Không biết, ngươi sẽ dẫn ta đến đây à?
Nàng ta cảnh giác nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Không phải ngươi định để ta đi vào tìm hiểu chứ?”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, hai mắt tỏa sáng: “Biện pháp này của ngươi thật tốt!” “Tới đây, ngươi vào xem đi, có vấn đề gì thì gọi.”
Gia Cát Huân lại lộ ra ánh mắt muốn cắn người.
Gia hỏa hỗn đản.
Có vấn đề gì thì gọi?
Thực lực của ta như vậy, đi vào trong đó sợ là muốn gọi cũng không được.
Gia Cát Huân lùi lại hai bước, bày ra tư thái phòng ngự: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.” Lữ Thiếu Khanh tươi cười nói: “Ngươi đã quên một chuyện!” Cái gì?
Gia Cát Huân còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy dưới chân nhẹ bằng, thế là bay lên.
“Đi ngươi ấy!”
Gia Cát Huân kinh hãi, ,tên hôn đản này, thì ra không phải thương lượng mà là thông báo.
“Hỗn đản!”
Nàng ta chỉ có thể tức giận quát lên một tiếng, sau đó toàn thân biến mất trong sơn động. Bichl
Gia Cát Huân ngã nhào xuống đất, đau đớn vô cùng, hơn nửa ngày mới đứng dậy. Sơn động này khô ráo, không ầm ướt như trong tưởng tượng.
Gia Cát Huân nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới quen được với ánh sáng ở đây. Mặc dù lờ mờ nhưng ít ra vẫn có thể thấy được đại khái trước mắt, không đến nỗi dưa tay không thấy năm ngón như tưởng tượng.
Sơn động này có gió thổi nhè nhẹ, là từ sâu trong sơn động thổi ra.
Gió rất nhẹ, mang theo từng tia từng tia nhiệt độ, như một bàn tay nhu hòa vuốt ve Gia Cát Huân.
Lòng Gia Cát Huân chậm rãi buông lỏng, như về nhà được mâu thân ôm ấp khiến cho nàng ta từ bỏ sự căng thẳng và sợ hãi.
Nhưng một khắc saul
Một cơn gió lớn từ sâu trong sơn động thổi ra ù ù.
Cuồng phong gào thét, mang theo sự quỷ dị âm lãnh tựa như âm phong từ địa ngục thổi tới.
Gia Cát Huân lảo đảo ngã xuống đất, khí tức âm lãnh xâm lấn, nỗi sợ hãi tràn ngập toàn thân, Gia Cát Huần không nhịn được mà run rẩy. Mới vừa rồi còn ấm áp như mặt trời, một khắc sau đã lạnh buốt như vào đông. Ngay khi Gia Cát Huân đang sợ hãi, giọng nói của Lữ Thiếu Khanh lại vang lên: “ “Không phải ngươi bị dọa chứ?”
Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh vang lên, tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho Gia Cát Huân lập tức an tâm. Dù còn âm phong thổi ù ù nhưng nàng ta không còn sợ hãi nữa.
Gia Cát Huân cúi đầu, hạ giọng rất thấp nói: “Rồi, kéo ta một cái.”
Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc: “Ai nha, không phải chứ? Ngươi bị dọa đến mức run cả chân rồi à?”
“Hay là tè ra quân rồi?”
“Bớt nói nhảm đi.” Gia Cát Huân nghiến răng: “Kéo taf” “Nam nữ thụ thụ bất thân!” Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, Gia Cát Huân bị một cỗ sức mạnh vô hình nâng lên. “Đáng chết!” Gia Cát Huân thở phì phì nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, thế này cũng không mắc mưu.
Lại phát hiện Lữ Thiếu Khanh nhìn nơi nàng ta vưa ngã, nghi hoặc nói: “Không ẩm ướt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận