Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 392 - Già cũng đừng học người trẻ giả vờ ngầu



Chương 392: Già cũng đừng học người trẻ giả vờ ngầuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Đến đây đi." Lữ Thiếu Khanh giơ phi kiếm lên, đi về phía sau núi Tiêu gia, cũng không quay đầu lại: "Cho ngươi chút mặt mũi, để ngươi không mất mặt trước hậu bối."Càng ít người biết về tàng bảo đồ thì càng tốt."Muốn chết!" Trong mắt Tiêu Tự Minh lộ ra sát ý lành lạnh, quá kiêu ngạo.Lão giận dữ quát một tiếng: "Tiểu tử, làm người không nên quá kiêu ngạo!"Tiếp theo liền ra tay với Lữ Thiếu Khanh, cũng mặc kệ Lữ Thiếu Khanh đưa lưng về phía lão, hành động này của lão sẽ bị hiềm nghi là đánh lén.Lữ Thiếu Khanh đã sớm đề phòng lão, trong nháy mắt khi Tiêu Tự Minh ra tay, Lữ Thiếu Khanh cũng ra tay.Mặc Quân kiếm xuất hiện trong tay, Ly Hỏa Kiếm Quyết thức thứ nhất, Không Hỏa!Trong mắt người Tiêu gia phía dưới, trên trời lập tức bị vô số ngọn lửa vây quanh. Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, thoạt nhìn, giống như là bầu trời đang bốc cháy, ngọn lửa đỏ sậm bao phủ Dương Thành, chiếu sáng như ban ngày.Khí tức khủng bố, nhiệt độ nóng rực khiến mọi người Tiêu gia run lẩy bẩy.Bọn họ biết Lữ Thiếu Khanh đã rất lợi hại, không nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh lại lợi hại đến mức này.Mỗi một ngọn lửa đều tản mát ra uy năng khủng bố làm cho da đầu bọn họ tê dại, bọn họ tin tưởng cho dù chỉ chạm vào một chút, bọn họ cũng sẽ bị thiêu thành tro tàn.Công kích của Tiêu Tự Minh chôn vùi trong một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh, hơn nữa còn đảo khách thành chủ, vô số kiếm khí khủng bố mang theo hỏa diễm vô tận bao phủ Tiêu Tự Minh.Trong ánh mắt hoảng sợ của Tiêu gia, Tiêu Tự Minh bị vô số ngọn lửa cắn nuốt, rất nhiều tộc nhân Tiêu gia bị dọa sợ.Đây chính là Đại trưởng lão của bọn họ, cao thủ cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, chẳng lẽ chỉ một hiệp đã bị diệt? Không ít người Tiêu gia tộc run rẩy hai chân, hoảng sợ không thôi.Cảm thấy còn không bằng hủy diệt thế giới này cho xong, nhưng mà Tiêu Tự Minh cũng không có yếu như gà vậy.Một tiếng hừ lạnh truyền ra từ trong ngọn lửa, giống như gió lốc cực lạnh thổi qua, thiên địa bị đóng băng, ngọn lửa sinh mệnh đều bị dập tắt."Cũng có chút thủ đoạn." Tiêu Tự Minh không có bị thương tổn gì, sắc mặt không có biến hóa, nhưng nội tâm lại kiêng kỵ vô cùng.Lão cao hơn vài cảnh giới so với Lữ Thiếu Khanh, nhưng cũng cảm nhận được sự uy hiếp.Nếu cảnh giới của Lữ Thiếu Khanh mạnh hơn một chút, lão chưa chắc đã thoải mái như vậy.Không nói nhảm nữa, khí tức cường đại bộc phát, vững vàng khóa chặt Lữ Thiếu Khanh, sau một khắc sẽ đánh ra công kích như sấm vang chớp giật."Cho ngươi thêm một cơ hội, cúi đầu xin lỗi, chuyện hôm nay coi như xong."Người của Tiêu gia phía dưới nghe vậy, đặc biệt là người của hệ Tiêu Uân càng hưng phấn hò hét."Đại trưởng lão uy vũ!""Đại trưởng lão vô địch!""Đại trưởng lão, dạy dỗ hắn, để hắn biết Tiêu gia không phải là nơi để hắn giương oai!"Tiêu Uân nhìn thấy phụ thân của mình uy vũ như thế, hưng phấn vô cùng, cảm giác thương thế của mình đã khỏi hẳn.Ông ta lớn tiếng nói: "Hừ, người trẻ tuổi cho rằng mình có chút năng lực liền tới nơi này gây sự mà cũng không nhìn xem nơi này là địa phương của ai? Đúng không, gia chủ?"Tiêu Uân cố ý gọi một tiếng gia chủ, trong giọng nói để lộ ra ý trào phúng nồng đậm.Tiêu Dũng nhìn Lữ Thiếu Khanh trên trời, trong lòng thầm than một tiếng, chung quy là lỗ mãng.Không đợi Tiêu Dũng nói chuyện, Tiêu Uân tiếp tục mở miệng."Gia chủ, chuyện lần này, ngươi nhất định phải cho tộc nhân một công đạo, nếu không, ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý. Cho dù hắn là sư huynh của Tiểu Y, sư đệ của Tiêu Sấm."Câu nói cuối cùng của Tiêu Uân cắn rất nặng, ý tứ tiềm ẩn rất rõ ràng.Tiêu Dũng cũng đừng ỷ vào có tầng quan hệ này là có thể bênh người thân không cần đạo lý.Tiêu Dũng nổi giận, lúc trước khi ta làm gia chủ, cha ngươi còn không biết chết ở nơi nào. Lúc ấy ngươi không dám lên tiếng, hiện tại cha ngươi đã trở lại, ngươi vênh váo rồi đúng không?Ông tức giận quát: "Đến, đến, đến, vị trí gia chủ hôm nay ta nhường cho ngươi, ngươi tới làm gia chủ đi."Làm gia chủ này không có một ngày có tâm trạng tốt, phiền muốn chết.Trong lòng Tiêu Uân đang cầu còn không được, trước kia ông ta không có hứng thú đối với vị trí gia chủ, sau đó Tiêu gia dần dần thành đại gia tộc, ông ta liền có hứng thú.Nhưng mà vị trí gia chủ của Tiêu Dũng là trải qua sự đồng ý của mọi người, đương nhiên bao gồm cả ông ta, muốn đoạt ngôi vị chủ nhân, nhất định phải có lý do chính đáng.Ông ta chỉ vào tộc nhân bị thương quát: "Gia chủ, không phải ta cố ý muốn làm khó ngươi, thế nhưng hôm nay nhiều tộc nhân bị đả thương như vậy, ngươi dù sao cũng phải cho chúng ta công đạo chứ? Nếu ngươi xử lý không tốt, làm sao mà mọi người có thể phục ngươi được?"Nhìn Tiêu Uân mang theo một ít tộc nhân vây công trượng phu của mình, còn tộc nhân bên phía trượng phu bà khi phải đối mặt với sự thật thì vô lực phản bác, muốn hỗ trợ cũng không được.Tô Uẩn Ngọc nhíu chặt mày liễu, trên gương mặt dịu dàng mang theo vẻ lo lắng, nếu chuyện hôm nay xử lý không tốt, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với Tiêu gia.Dã tâm của đại bá Tiêu Uân đã là lòng của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.Lần này đã cho ông ta một cơ hội tuyệt vời. Tại sao sư huynh của Tiểu Y lại lỗ mãng như vậy chứ?Tô Uẩn Ngọc nhìn Lữ Thiếu Khanh trên bầu trời, ánh mắt lộ ra lo lắng.Đối thủ chính là Đại trưởng lão Tiêu gia, Nguyên Anh trung kỳ, hắn có thể đánh lại sao?Tiêu Y nắm tay mẫu thân, nhận ra sự lo lắng của người, nàng nhéo nhéo tay mẫu thân, nở nụ cười với Tô Uẩn Ngọc, an ủi: "Nương, không cần lo lắng. Nhị sư huynh, chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa và không nắm chắc."Trong lời nói bình thản, mang theo lòng tin nồng đậm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận