Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1828

Chương 1828
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Kha Hồng cũng hiểu vì sao mỗi khi mấy người Ngu Sưởng nhắc đến Lữ Thiếu Khanh trước mặt ông đều sẽ cắn răng nghiến lợi.
Lữ Thiếu Khanh đúng là rất gợi đòn.
Trong lòng Kha Hồng không kìm được hiếu kì, mấy năm nay tên tiểu bối Thiều Thừa này đã sống như thế nào?
Tiểu tử kia, chạy tới Yêu giới, không phải là lấy cớ ra ngoài thanh tịnh một hồi đấy chứ?”
“A? Tổ sư, người không ngủ sao?” Lữ Thiếu Khanh cố ý kinh ngạc: “Ta còn tưởng rằng người giả rồi nên ngồi thuyền sẽ say sóng chứ!”
“Say cái cọng lông!” Kha Hồng tức giận.
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, không có mấy người có thể khống chế được cơn giận của mình.
“Vừa hay!” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn một lần nữa nói: “Huynh ấy đang giả vờ cool, thu thập huynh ấy, đánh mông huynh ấy.”
Thấy thế nào cũng giống dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, đi khắp nơi đổ thêm dầu vào lửa.
Kha Hồng đỡ trán mình, hơi bất đắc dĩ: “Ta cũng muốn đánh ngươi một trận.”
Trong giọng nói của Kha Hồng mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng tiếc nuối.
Nếu như Lữ Thiếu Khanh là Hóa Thần, ông nhất định sẽ đánh mông hắn.
Tiếc rằng, Lữ Thiếu Khanh lại cùng cảnh giới với ông.
Nếu thật sự đánh nhau, ông không có lòng tin có thể đè ép được Lữ Thiếu Khanh.
Đánh không lại một hậu bối, mặt mo này của ông biết để ở đâu?
“Đánh ta làm gì?” Lữ Thiếu Khanh tựa hồ còn chưa nhận ra sự đáng ghét của mình, dựa lưng vào cột buồm, cà lơ phất phơ: “Đánh Đại sư huynh chứ, đánh huynh ấy mới có cảm giác thành tựu, đúng không?”
“Người không nhân lúc bây giờ đánh huynh ấy, chẳng lẽ chờ huynh ấy bước vào Hợp Thể kỳ, Đại Thừa kỳ mới đánh huynh ấy sao?”
“Đến lúc đó, đã muộn rồi.”
“Với loại chuyên gây chuyện cho môn phái như huynh ấy, nên thu thập.”
Kha Hồng càng tức giận, trong lòng âm thầm hối hận, sớm biết khi đó nên đánh tên tiểu tử khốn kiếp này thêm vài trận.
Nhìn Kha Hồng giận dữ nhìn mình chằm chằm, Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói: “Tổ sư, nếu người sợ không đánh lại huynh ấy, ta có thể giúp một tay, hai người chúng ta liên thủ.”
Kế Ngôn lúc này mở to mắt, bất đắc dĩ mở miệng: “Đệ muốn làm gì?”
Tiêu Y đang xem kịch đột nhiên bừng tỉnh, Nhị sư huynh muốn tổ sư thu thập Đại sư huynh là có mục đích khác sao?
“Nói rồi, bớt gây phiền phức cho môn phái thôi.”
“Huynh muốn ra ngoài chơi bời thì giờ xuống thuyền đi, nếu không trở về môn phái rồi, huynh phải ngoan ngoãn ở nhà cho ta.”
“Đến lúc đó Yến Châu bên kia đánh nhau, huynh chạy tới tham gia, chọc giận ma tộc, huynh chết không sao nhưng đừng làm liên lụy môn phái.”
Nghe đến đó, Tiêu Y xem như hiểu ra dụng ý của Lữ Thiếu Khanh.
Muốn ước thúc Kế Ngôn một chút, để Kế Ngôn ở yên trên Thiên Ngự Phong.
Kế Ngôn thích tỷ thí luận bàn với cao thủ, thậm chí là vật lộn sinh tử.
Hiện tại thiên địa đại biến, ma tộc xâm lấn, thế cục hỗn loạn.
Lúc này tạm thời không nên đi ra ngoài dính vào.
Hiện tại Trung Châu cùng ma tộc đánh nhau ở Yến Châu, nếu như chạy tới dính vào, đến lúc đó lỡ như chọc giận ma tộc quay đầu đối phó Lăng Tiêu phái, Lăng Tiêu phái còn không phải khóc chết.
Đạo lý này Tiêu Y nghĩ được rõ ràng, Kha Hồng, Kế Ngôn cũng nghĩ được rõ ràng.
Kế Ngôn thản nhiên nói: “Cái này không cần đệ phải lo, đệ tự lo cho bản thân là được rồi. Chỉ sợ đến lúc đó chính đệ lại chạy ra ngoài đấy.”
Lữ Thiếu Khanh tràn đầy tự tin: “Huynh yên tâm, sau khi trở về Thiên Ngự Phong ta sẽ khóa kín cửa, không mốc meo ta không xuống núi.”
Thế giới lớn như vậy, nguy hiểm như vậy, vẫn nên ở trong nhà làm trạch nam an toàn hơn.
“Nếu đệ ra ngoài thì sao?”
“Ta ra ngoài họ ta sẽ viết ngược.”
Nghe hai người đối thoại, Kha Hồng tức giận đến mức chửi ầm lên: “Tiểu tử, nói thẳng ra thì ngươi sẽ chết à?”
Nhất định phải đi vòng vèo, làm người ta tức muốn chết.
Lữ Thiếu Khanh kì quái: “Nói thẳng? Ta đang nói thẳng mà, bảo người đánh huynh ấy là lời thật lòng của ta.”
“Keng!” Vô Khâu kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang bắn ra bốn phía.
“Làm gì, huynh muốn làm gì?” Lữ Thiếu Khanh giọng nói sắc nhọn, quát: “Muốn đánh nhau phải không sao? Có tổ sư ở đây làm chỗ dựa của ta, ta sẽ sợ huynh sao?”
Kha Hồng dứt khoát quay mặt qua chỗ khác: “Chuyện tiểu bối các ngươi, ta thân là trưởng bối, không tiện nhúng tay.”
Thiên vị hoàn toàn.
Lữ Thiếu Khanh run rẩy chỉ vào Kha Hồng: “Tổ sư, người bất công mà, thân là trưởng bối phải công bằng công chính, mông không thể lệch, nếu không, môn phái sớm muộn cũng sẽ tiêu tùng.”
Kế Ngôn đứng lên, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Trước đó vẫn chưa phân thắng bại, lần này phân thắng bại đi.”
“Chả lẽ lại sợ huynh?” Lữ Thiếu Khanh đứng lên, dáng vẻ phách lối giống như một thiếu gia ăn chơi: “Tưởng có tổ sư là chỗ dựa thì huynh muốn làm gì thì làm à?”
“Huynh tưởng rằng huynh sẽ đánh thắng được ta sao? Hôm nay ta sẽ cho huynh biết vì sao hoa lại có màu đỏ.”
Nhìn Lữ Thiếu Khanh chỉ khí giương cao, Kế Ngôn trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói với Kha Hồng: “Tổ sư, có hứng thú liên thủ không?”
“Ầm!”
Tiêu Y ngồi trên boong thuyền đầu không khống chế được nữa đột nhiên tiếp xúc thân mật với boong thuyền bên cạnh một cái.
Tiêu Y khó có thể tin nhìn qua Kế Ngôn, không ngờ, Đại sư huynh lại trở nên giảo hoạt như vậy.
Lữ Thiếu Khanh cũng ngạc nhiên, nụ cười đông cứng trên mặt, sau đó chỉ vào Kế Ngôn kêu lên: “Hèn hạ, vô sỉ, huynh có còn là người hay không vậy?”
“Huynh làm Đại sư huynh cái rắm gì, có ai vô sỉ như huynh sao?”
“Huynh đây là đang dạy hư tổ sư, tổ sư, người đừng nghe huynh ấy, chuyện giữa tiểu bối, người là trưởng bối nhúng tay vào sẽ bị chê cười đấy.”
“Ha ha.”
Tiếng cười lạnh vang lên, Kha Hồng cười lạnh liên tục, chậm rãi đứng lên, thái độ không cần nói cũng biết.
Trưởng bối ngại chủ động nhúng tay nhưng có người mời thì khác.
Tiểu tử ngươi, ta muốn đánh ngươi rất lâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận