Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1270: Trong lòng có dự cảm không ổn

Chương 1270: Trong lòng có dự cảm không ổnChương 1270: Trong lòng có dự cảm không ổn
Ở phía xa, bên ngoài mấy chục dặm mấy trăm dặm, thậm chí là ngoài ngàn dặm, mấy tiểu bối bọn họ đều đã từng đi rồi.
Chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ linh lực nông đậm hơn một chút.
Tổ chức Thí Thần với phàm nhân mà nói thì rất lớn, có thể được coi là một tiểu thế giới.
Nhưng, đối với tu sĩ mà nói thì lại khá nhỏ.
Tương T¡ Tiên bọn hắn sớm đã dạo khắp tổ chức mấy lần rồi.
Hiện tại, bọn hắn đứng trên đỉnh núi, nhìn thấy chỉ phong cảnh ưu mỹ.
Sắc mặt khó coi, lắc đầu, không nói gì.
Ánh mắt của ông nhìn chằm chằm phía dưới, ánh mắt xuyên thấu mây mù trên đỉnh núi, nhìn chòng chọc xuống phía dưới.
Tương Ti Tiên bọn hắn càng cảm thấy khó hiểu, nhưng Tương Quỳ không nói lời nào, bọn hắn cũng không dám hỏi nhiều.
Bọn hắn chỉ có thể đứng ở bên cạnh, thuận theo ánh mắt Tương Quỳ nhìn xuống.
Đáng tiếc bọn hắn căn bản không nhìn thấy những thứ khác.
Nhìn hồi lâu, vẻ mặt Tương Quỳ càng lộ ra nghiêm túc, ánh mắt càng trở nên ra sắc bén, khí tức trên người càng trở nên lăng lệ.
Bốn người đứng bên cạnh Tương Quỳ cảm thấy áp lực chung quanh càng ngày càng nặng nề.
Áp lực nặng triĩu khiến bọn hắn như rơi vào vũng bùn, khó mà giấy giụa.
"Gia giai"
Cuối cùng, Tương Tỉ Tiên không gánh được, quát to một tiếng, gọi cho Tương Quỳ hoàn hồn.
Tâm thần Tương Quỳ khẽ động, áp lực chung quanh biến mất, bốn người Tương Ti Tiên cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Tương T¡ Tiên dậm chân, có chút tức giận hỏi: "Gia gia, rốt cuộc là người phát hiện cái gì?"
Đến mức phải nghiêm túc như vậy sao?
Tương Quỳ cắn răng: "Tên đáng ghét, ta không tin hắn thật sự có thể tìm được cửa vào." Bốn người Tương Tỉ Tiên sững sờ, hai mặt nhìn nhau, không thể nào?
Theo như lời này thì dường như ba kẻ ngoại lai đã tìm được manh mối rồi?
"Gia gia, bọn hắn ở đâu?"
Tương Quỳ nhìn thoáng qua, bốn tiểu bối ở đây đều là đệ tử hạch tâm, không cần giấu diếm bọn hắn.
Tương Quỳ chỉ vào một phương hướng: "Bọn hắn ở nơi đó."
Bốn người Tương Tỉ Tiên thuận theo hướng Tương Quỳ chỉ nhìn sang nhưng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Tương Quỳ hừ một tiếng: "Bọn hắn ẩn giấu hành tung của mình."
Mấy biện pháp nhỏ này cũng không phải hiếm lạ.
Nguyên Anh kỳ có thể nhẹ nhàng thay đổi tia sáng xung quanh để mình trở nên trong suốt trước mắt người khác, kẻ thực lực không đủ sẽ không nhìn thấy.
Tương Quỳ là Hóa Thần, liếc mắt liền thấy được Lữ Thiếu Khanh bọn hắn.
Lén lén lút lút, như kẻ trộm, thận trọng xuyên thẳng qua không trung.
Nhưng thực lực Tương T¡ Tiên bọn hắn kém một chút, không nhìn thấy ba người Lữ Thiếu Khanh.
Tương T¡ Tiên bọn hắn nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể miễn cưỡng phát giác được có chỗ không giống với những chỗ xung quanh, nhưng vẫn không thể nào phát hiện được bóng dáng Lữ Thiếu Khanh bọn hắn, thực lực không đủ, không nhìn thấy.
Sắc mặt Tương Quỳ rất khó coi, không vì cái gì khác mà vì hành vi khác thường của Lữ Thiếu Khanh bọn hắn.
Bóng dáng bí ẩn, che giấu hành tung cứ như muốn làm chuyện lớn gì vậy.
Đáng chết hơn là, phương hướng của bọn hắn rất chính xác.
Dự cảm trong lòng Tương Quỳ càng trở nên không ổn, nhưng ông ta lại không dám tin, Lữ Thiếu Khanh bọn hắn thật sự có thể tìm được lối vào của thế giới Huyền Thổ sao?
Dận Khuyết không kìm được nhắc nhở Tương Quỳ: "Đại trưởng lão, có cần đi ngăn cản bọn hắn không?”
"Nơi này là chỗ của chúng ta, tuyệt đối không thể để cho bọn hắn làm ẩu."
Tương Quỳ giận tái mặt đến, cuối cùng hừ một tiếng: "Ta muốn xem thử bọn hắn có tìm được lối vào hay không."
Sau khi nói xong, bay lên không, hướng về phía nơi xa.
Bốn người Tương Tỉ Tiên liếc nhau, cuối cùng dưới sự dẫn đầu cảu Tương Tỉ Tiên cũng theo sát phía sau.
Tương Quỳ mang theo bốn người Tương Ti Tiên bay trên trời, so với nhóm người Lữ Thiếu Khanh thì càng bí ẩn hơn.
Hơn nữa, Tương Quỳ chỉ khẽ vung tay lên, bóng dáng ba người Lữ Thiếu Khanh liền bại lộ hoàn toàn trong tâm mắt bốn người Tương Ti Tiên.
Ba người Lữ Thiếu Khanh vẫn không hề phát giác, vẫn phi hành về phía trước.
Kế Ngôn mặt không biểu cảm ngự quang tiến tới, giống như không để tâm đến hết thảy mọi chuyện xung quanh.
Lữ Thiếu Khanh thì cẩn thận từng li từng tí, thỉnh thoảng nhìn chung quanh.
Dận Khuyết nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của Lữ Thiếu Khanh thì không kìm được cười nhạo một tiếng: "Bọn hắn muốn làm gì?" "Nhìn dáng vẻ giống như kẻ trộm, buồn cười quá."
Có cơ hội, Dận Khuyết cũng sẽ không bỏ lỡ thời cơ chế giễu Lữ Thiếu Khanh.
Thứ nhất, Lữ Thiếu Khanh quá đáng ghét, thứ hai, Lữ Thiếu Khanh có hiềm nghỉ định tán tỉnh Tương Tỉ Tiên.
Chu Quang Viễn nhìn thấy Kế Ngôn và Tiêu Y đi theo sau Lữ Thiếu Khanh thì hận không thể xông đi lên mang theo Tiêu Y cùng song tê song phi.
"Gia gia, bọn hắn muốn đi đâu?" Tương Ti Tiên thấp giọng hỏi thăm: "Có phải hướng này sẽ đến lối vào thế giới Huyền Thổ không?"
Tương Quỳ không nói gì, nhưng thì thầm trong lòng, hi vọng không phải cửa vào.
Nếu thật sự là chỗ cửa vào, mặt mũi của ông ta lại bị mất thêm lần nữa.
Tương Quỳ bọn hắn như hoàng tước đi theo phía sau, từ trên cao nhìn xuống ba người Lữ Thiếu Khanh.
Ba người Lữ Thiếu Khanh dường như không hề phát hiện, tốc độ đi không nhanh, chậm chạp phi hành, không muốn kinh động bất kỳ kẻ nào.
Dù có người ở dưới cũng không thể phát hiện trên trời có người đi ngang qua.
Tốc độ không nhanh, sau một buổi tối, Lữ Thiếu Khanh bọn hắn đi tới một ngọn núi.
Ngọn núi này hết sức bình thường, so với những ngọn núi chung quanh chẳng có gì khác biệt, ngược lại còn trông rất thấp bé, ẩn trong quần núi.
Sắc mặt Tương Quỳ đột nhiên trâm xuống. Còn không có đợi ông ta nói cái gì, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía bọn hắn.
Cười ha ha: "Theo lâu như vậy, tại sao vẫn chưa ra?"
Mấy người Tương Quỳ kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận