Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1855

Chương 1855
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
"Hồ ly tinh!"
Tiêu Y không nhịn được lẩm bẩm một tiếng, cực kỳ coi thường.
Hồ ly tinh hoá hình cũng phải biến ra vòng một bự vậy hả?
Đúng là đáng ghét.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh ở bên kia ngồi xuống, nữ nhân quay người lại hét lớn với Hồ Tuyết: "Hồ Tuyết, ngươi đứng ngây ra đó làm gì?"
"Còn không mau qua đây hầu hạ công tử?"
Trong giọng nói còn mang theo ngữ điệu ra lệnh, hoàn toàn không coi Hồ Tuyết ra gì.
Tiêu Y thì đưa mắt nhìn Hồ Tuyết bên cạnh, vẻ mặt của y rất khó coi.
"Quen à?"
Hồ Tuyết gật đầu, nói ra thân phân của nữ nhân kia: "Nàng ta tên là Hồ Mị, là người thuộc Hồ Tộc, nàng ta cùng một thế hệ với ta, hơn nữa, độ thuần khiết trong huyết mạch của nàng ta còn thấp hơn ta."
Tiêu Y thấy kỳ lạ: "Tại sao nàng ta được ở lại đây, còn ngươi bị đuổi đi?"
Vẻ mặt của Hồ Tuyết trở nên phức tạp, chậm chạp lên tiếng nói ra nguyên nhân: "Nàng ta là nữ."
Hiểu rồi.
Hồ ly cái vẫn có nhiều tác dụng hơn hồ ly đực.
Tộc nhân mang huyết mạch không thuần khiết như Hồ Tuyết, đuổi ra khỏi Kỳ Thành có thể ra vẻ cho người trong thiên hạ nhìn vào.
Tộc nhân như Hồ Mị có thể ở lại nơi như Phong Nhã Lâu phát huy tốt nhất tác dụng của mình, tận lực vì cả dòng tộc.
Sau khi Tiêu Y và Hồ Tuyết đi tới, ánh mắt Hồ Mị cười như không cười mà đánh giá Hồ Tuyết: "Lâu rồi không gặp, cách lần gặp mặt trước chắc đã qua hơn trăm năm rồi nhỉ?"
"Đúng là hâm mộ đám tộc nhân có thể ở ngoài xông xáo như các ngươi."
Giọng nói êm tai, nhưng ý giễu cợt bên trong thì không sao che giấu được.
Hồ Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng, lười trả lời câu hỏi của Hồ Mị.
Lữ Thiếu Khanh nhìn hai người, hỏi Hồ Tuyết: "Ngươi đè nàng ta, sau đấy xách quần chạy không nhận người?"
Nghe nói hồ ly dâm đãng vô cùng, chẳng lẽ bọn chúng không quan tâm đến mấy thứ cận huyết?
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm hai người, âm thầm suy đoán.
Phụt!
Hồ Tuyết muốn thổ huyết.
Hồ Mị cũng đỏ bừng cả mặt.
Tay phải nàng ta siết chặt lấy khăn tơ tằm, nếu không phải trong tộc ra mệnh lệnh chiêu đãi Lữ Thiếu Khanh chu đáo, với cả nàng ta không rõ lai lịch của Lữ Thiếu Khanh, không thì đã cho người tới đánh chết Lữ Thiếu Khanh từ lâu rồi.
Đám cầm thú bốc mùi nồng nặc này, chẳng có một ai ra hồn.
Hồ Mị giận dữ trong lòng, nhưng nàng ta không hổ là bà chủ của Phong Nhã Lâu, nàng ta đè xuống khó chịu trong lòng, hít vào thở ra hai lần rồi tiếp tục vẫy khăn tơ tằm, dường như vô tình lại như cố ý phất qua trước mặt Lữ Thiếu Khanh, hương thơm bay vào mũi.
"Công tử cứ nói đùa, ta với y là đường huynh muội đó."
"Ồ, đường huynh muội à." Lữ Thiếu Khanh gật đầu, lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh: "Thì ra là vậy, thái độ của ngươi ban nãy làm ta tưởng y là tên bội bạc cơ."
Tiêu Y ngồi trước bàn, nhìn những mỹ vị bày trên đó, ba đứa nhỏ bên cạnh đã chảy nước miếng luôn rồi, trông món nào cũng rất ngon.
"Nhị sư huynh, đây là những món chúng ta gọi à?"
"Là người ta mời."
Hồ Mị lại mỉm cười, nhiệt tình nói với Tiêu Y: "Tiêu tiểu thư, không sai, đây là những món để mời các vị."
"Đều là những món ăn ngon nhất của Phong Nhã Lâu chúng ta."
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài bỗng vang lên tiếng cười: "Ha ha, Hồ Mị, con hồ ly lẳng lơ nhà ngươi đang ở đâu?"
Tiếp đấy liền có mấy thanh niên xông vào.
Thanh niên trẻ tuổi cầm đầu thân mặc cẩm y, mặt mũi tràn đầy kiêu căng, nhanh chân đi tới.
Sau lưng hắn ta còn có vài thanh niên, tuy cũng có hình người dáng người nhưng có người trong miệng vẫn còn lộ ra hai răng nanh, diện mạo xấu xí.
Có người còn mang theo cái đuôi chó, có người hai tay là tay chó, đều là loài chó hóa hình không hoàn toàn.
Nhìn thấy những người này, không cần Hồ Tuyết giới thiệu, Lữ Thiếu Khanh cũng đoán được bọn họ là ai.
Hồ Mị nghênh đón: “Toàn công tử, ngươi nói đùa gì vậy, nào, mau tranh thủ ngồi xuống đi, đã chuẩn bị xong rượu thịt cho ngươi từ sớm rồi.”
Hồ Tuyết thấp giọng giới thiệu cho Lữ Thiếu Khanh người tới.
“Hắn là Toàn Thông Thắng của Khuyển tộc, là đường đệ của Toàn Đỗ vương tử Khuyển tộc.
Hiện tại vua của tộc Tẩu Thú xuất thân Khuyển tộc cho nên hiện tại uy thế của Khuyển tộc như mặt trời ban trưa.
Ngay cả Hổ tộc, Viên tộc cường hãn đều bị ép đánh cho không ngẩng đầu lên được.
“A!”
Lữ Thiếu Khanh đối với việc này cũng chỉ đáp lại một chữ a.
Sự chú ý của hắn đều đặt lên mỹ thực trước mắt.
Mỹ thực nhân giới thử rồi, mỹ thực ma giới cũng thử rồi, còn thiếu yêu giới chưa thử.
Xem thử bọn cầm thú này có thể làm ra được mỹ thực gì.
Còn Hồ Tuyết thì suýt chút nữa chửi thề.
Lời ta nói ngươi không nghe thấy sao?
Có phải ngoài chữ a ra ngươi không biết nói gì khác à.
Lữ Thiếu Khanh thuận miệng thưởng thức một chút, liền buông đũa xuống.
Dù cũng tạm được nhưng không thể so sánh với mỹ thực nhân giới.
Tuy nhiên ba linh thú đại Bạch thì vẫn ăn uống thả cửa, ăn như hổ đói, phong quyển tàn vân.
Không bao lâu sau chúng đã ăn sạch sẽ mỹ thực trên bàn.
Hành vi lang thôn hổ yết như vậy khiến Hồ Tuyết cũng muốn đứng cách xa một chút, hắn ta cảm thấy rất mất mặt.
Trong lòng Hồ Tuyết có thể một lần nữa khẳng định, đây chắc chắn là lão cổ đồng bế quan đã rất lâu, sau khi xuất quan liền ăn uống thả cửa.
“Ba ba, còn còn muốn!”
Tiểu Hắc gõ đĩa, liếm môi, biểu thị mình còn chưa ăn no.
“Lão bản, mau lên đồ ăn, chút ấy sao đủ ăn?”
Hồ Tuyết muốn che mặt lại, thật sự là quá mất mặt.
Hồ Mị nhận được thông báo là phải phục thị tốt nhóm Lữ Thiếu Khanh, mặc dù trong lòng khinh bỉ, nhưng vẫn ngoan ngoãn cho người ta tiếp tục mang thức ăn lên.
Hồ Tuyết thấp giọng thuyết phục: “Công tử, không bằng chúng ta tìm một phòng bao được không?”
“Phòng bao ít người, đại sảnh nơi này người qua kẻ lại, ta sợ làm phiền công tử.”
“Phòng bao đắt như vậy ngươi không tiếc linh thạch nhưng ta tiếc đấy.” Lữ Thiếu Khanh quả quyết cự tuyệt.
Hồ Tuyết hận không thể móc hết linh thạch của mình ra để Lữ Thiếu Khanh biết phí tổn này hắn ta chu cấp nỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận