Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1713

Chương 1713Chương 1713
Thanh niên đột nhiên xuất hiện, nhìn tuổi tác chỉ khoảng bốn năm mươi tuổi, cốt linh vô cùng trẻ trung.
Ở đây số lẻ tuổi tác của rất nhiều người còn lớn hơn cả hắn.
Đám người nghị luận ầm ï: "Ai vậy?"
"Đây là ai?"
"Bộ dạng rất gợi đòn."
Tuy nhiên có vài nữ tu sĩ sắc mặt đỏ lên: "Ta cảm thấy vẫn rất đẹp trai nha."
"Đúng vậy, đẹp trai hơn rất nhiều người đấy."
"Không biết vì sao, ta cảm thấy hắn có một sức hấp dẫn đặc biệt, ta muốn kết giao bằng hữu với hắn."
Tiêu Y nghe thấy giọng nói quen thuộc này, nhìn lại, đôi mắt lập tức đỏ ửng.
"Nhị, Nhị sư huynh!"
Tiêu Y muốn khóc, quả nhiên là Nhị sư huynh của mình đáng tin nhất.
Mỗi khi có người khi dễ mình, Nhị sư huynh luôn có thể kịp thời xuất hiện.
Tiêu Y vội vàng vọt tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh, rất muốn nhào vào lòng Lữ Thiếu Khanh, tuy nhiên vẫn kìm lại được.
Lữ Thiếu Khanh thì cốc đầu nàng một cái, mắng: "Lâu lắm như vậy không gặp, muội vẫn chỉ là Nguyên Anh kỳ?"
"Quả nhiên quá ngốc."
Trên thực tế, cảnh giới nhỏ dễ đột phá còn cảnh giới lớn không dễ đột phá như vậy.
Không phải ai cũng như Lữ Thiếu Khanh. Tiêu Y bên này che đầu của mình, ngữ khí quen thuộc, động tác quen thuộc khiến nàng ta nước mắt rưng rưng mà cười cười.
Tiểu Hắc bay nhảy bay nhảy bay đến đầu Tiêu Y, quen thuộc nằm xuống.
"Gừt
Đại Bạch cũng xông tới, hóa thành một con mèo con cọ cọ ống quần Lữ Thiếu Khanh.
Đám người Ngao Thương, Mị Phi cách đó không xa sắc mặt tái nhợt.
Hồi ức nhiều năm về trước một lần nữa hiện lên rõ ràng khiến trong lòng bọn hắn lạnh run, hai chân run rẩy.
Tên khốn kiếp này, vẫn chưa chết sao?
Không phải hắn ở Tê Châu sao? Tại sao chạy tới Đông Châu nơi này? Hắn muốn làm gì?
Mấy người Ngao Thương, Mị Phi trong lòng gầm thét, đồng thời, hai người liếc nhau, hết sức ăn ý nghĩ đến chuyện lén rời khỏi nơi này.
Lần này ra ngoài chắc chắn quên xem Hoàng lịch, đi nhầm nơi.
Lữ Thiếu Khanh lúc trước cũng đã là Hóa Thần, đã nhiều năm như vậy.
Kế Ngôn đã là Hóa Thần cảnh giới tầng chín, Lữ Thiếu Khanh dù thế nào đi nữa có lẽ cũng chẳng kém là bao nhỉ.
Hóa Thần cảnh giới tầng chín, ở Hoàng thành này tuyệt đối là tồn tại có thể đi ngang.
Trong lòng Ngao Thương, Mị Phi âm thầm kêu khổ.
Sớm biết cmn Lữ Thiếu Khanh ở đây, đánh chết bọn hắn cũng không dám gây sự với Tiêu Y vào lúc này.
Tên khốn kiếp này vô cùng bao che khuyết điểm.
Hai người hối hận vạn phần, mới vừa rồi còn trêu Tiêu Y đá trúng tấm sắt, giờ xem ra, bọn hắn đụng phải tường sắt rồi.
Trốn, tranh thủ thời gian trốn, giờ liề rút về Trung Châu.
Cũng chỉ có Trung Châu mới có thể mang đến cho bọn hắn một chút xíu cảm giác an toàn.
Nhưng mà không chờ hai người bọn hắn đi, giọng nói của Lữ Thiếu Khanh đã truyền đến: "Ai ai, Ngao Thương, Mị Phi, các ngươi làm gì đấy?"
"Nhìn thấy bằng hữu cũ cũng chẳng bước đến chào hỏi à?"
Cơ thể hai người Ngao Thương, Mị Phi cứng ngắc, như trúng định thân chú, khó mà động đậy.
Ngay vào lúc hai người không biết làm thế nào cho phải, một tiếng tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên.
"Ngươi, đáng chết, ta phải giết ngươi!"
Cam Hạo Nam từ dưới đất nhảy lên một cái, hắn ta phẫn nộ giống như một con sư tử già, râu tóc đều dựng lên, mỗi một cọng râu đều tản ra lửa giận vô tận.
Thân hình Cam Hạo Nam cao lớn, mặc dù mặc quần áo, nhưng cơ bắp phình lên phía dưới quần áo nói cho mọi người biết, cỗ thân thể này ẩn chứa sức mạnh vô tận.
Cam Hạo Nam hoàn toàn không biết mình từ trên trời rơi xuống như thế nào nhưng có thể khẳng định là hắn ta không giết Lữ Thiếu Khanh, hắn ta không cách nào lăn lộn ở Đông Châu này được nữa.
Lửa giận thôn phệ lý trí của hắn ta, sau khi hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng, khí tức trong người bộc phát hết không giữ lại chút nào.
Tựa như một quả bom nổ, vài tu sĩ đứng cách đó hơi gần nhao nhao thổ huyết bay ngược, không ít tu sĩ bởi vậy đã hôn mê.
Đại địa băng liệt, thiên địa rung động, tựa như tận thế.
Trong mắt Cam Hạo Nam lóe ra tia hung ác, tản mát ra khí tức nguy hiểm.
Hắn ta đánh ra một quyền, linh lực mãnh liệt lao ra hóa thành một nắm đấm khổng lồ, nương theo sức mạnh đáng sợ, ầm ầm nện về phía Lữ Thiếu Khanh.
Một quyên chưa tới, phòng ốc sau lưng Lữ Thiếu Khanh, nơi dừng chân của Nhan Hồng Vũ ầm ầm sụp đổ.
Mấy người Đoan Mộc Thanh trốn ra xa xa tinh thần đại chấn.
Đặc biệt là Đoan Mộc Thanh, càng hưng phấn hô hào: "Đây là tuyệt chiêu của Cam trưởng lão, Liệt Không quyền, hắn toàn lực xuất thủ, không ai có thể chống lại được."
Ngao Thương cùng Mị Phi trong lòng thoáng có mấy phần an ủi, một quyền khủng bố như thế không đánh chết Lữ Thiếu Khanh nhưng hẳn là có thể khiến Lữ Thiếu Khanh chịu khổ một chút nhỉ
Chịu khổ rồi, biết đâu người nơi này trấn được hắn, sẽ khiến hắn thu liễm một chút?
Đối mặt với một quyền thanh thế to lớn, một quyền tựa như có thể trấn áp hết thảy của Cam Hạo Nam, vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh không thay đổi, mang theo nụ cười nhàn nhạt, khiến cho người ta nhìn thấy mà giận dữ.
Chỉ thấy Lữ Thiếu Khanh chậm rãi duỗi ra một ngón tay, đón lấy nắm đấm của Cam Hạo Nam.
Muốn chết!
Vô số người thấy cảnh này, trong lòng không kìm được gào thét.
Đây chính là một kích toàn lực của Hóa Thần hậu kỳ, ngươi khinh thường như vậy không phải tìm chết thì là gì?
Rất nhanh, nắm đấm của Cam Hạo Nam đi tới, mang theo sức mạnh đáng sợ hung hăng đập lên.
"Rầm!"
Hai cỗ sức mạnh va chạm phát ra một tiếng vang thật lớn, đồng thời sinh ra khí lãng khổng lồ. Khí lãng hóa thành sóng xung kích ầm ầm khuếch tán ra bốn phía, không ngừng phá hủy tất thảy chung quanh, các tu sĩ một lần nữa biến sắc, vội vàng bứt trở ra.
Vài tu sĩ chậm một chút bị sóng xung kích tác động đến, máu tươi phun ra, bản thân bị trọng thương.
Mấy vị Hóa Thần trốn trong chỗ tối vội vàng xuất thủ chặn cỗ sóng xung kích này, bằng không chỉ riêng cỗ sóng xung kích này đã đủ khiến Hoàng thành trở thành một vùng phế tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận