Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1509: Đi thôi, ta cám ơn cả nhà ngươi

Chương 1509: Đi thôi, ta cám ơn cả nhà ngươiChương 1509: Đi thôi, ta cám ơn cả nhà ngươi
Giọng nói của Ngao Hỗ bình tĩnh lạnh lùng, khôi phục khí thế trưởng lão Ngao gia nên có trên người ông ta, cao cao tại thượng giống như đứng lặng trên bầu trời, nhìn xuống nhóm Lữ Thiếu Khanh.
Trong mắt ông ta, uy hiếp của Lữ Thiếu Khanh vô cùng buồn cười.
Thấy Lữ Thiếu Khanh không nói gì, trong lòng Ngao Hỗ không kìm được sinh ra vài phần đắc ý.
Đắc ý khiến ông ta dường như cũng trẻ ra vài tuổi, tóc trắng bồng bềnh, bản thân cảm thấy rất tốt, ông ta tiếp tục mở miệng: "Đắc tội Ngao gia, ngươi, thân nhân của ngươi, môn phái của ngươi, đều sẽ bị xoá bỏ." Lữ Thiếu Khanh lại mỉm cười, nói: "Hẳn là ngươi chưa đọc tin tức liên quan đến ta trên Thiên Cơ Bài?"
"Ta ở môn phái bị gọi là sỉ nhục môn phái, trên dưới môn phái không có hảo cảm gì với ta, đặc biệt là chưởng môn hẹp hòi của ta, mỗi ngày đều muốn đánh ta, ngươi đi đi, ngươi đi giết chết bọn họ, ta cám ơn ngươi!"
Phương Hiểu nghe thấy lời của Lữ Thiếu Khanh không kìm được bưng trán của mình.
Ngay cả Tuyên Vân Tâm cũng không kìm được sờ lên trán của mình, vô cùng cạn lời.
Đệ tử Lăng Tiêu Phái có bất mãn với Lữ Thiếu Khanh là thật, nhưng đệ tử cao tầng thì không.
Cao tầng của Lăng Tiêu Phái biết thực lực của Lữ Thiếu Khanh, sao có thể không có hảo cảm với hắn.
Quản Đại Ngưu không kìm được châm chọc: "Hắn cũng biết ở môn phái mình không được chào đón à?"
Giả Tôn lo lắng nói: "Nói vậy không sợ mang đến tai họa cho môn phái sao?"
Quản Đại Ngưu giải thích: "Không cần lo lắng, cho dù là Ngao gia cũng không dám tuỳ tiện đi diệt một môn phái, phản ứng dây chuyền đem đến quá lớn"
"Ngũ gia tam phái không phải một lòng, cái giá phải trả quá lớn thì Ngao gia cũng khó có thể tiếp nhận được."
Ngao Hỗ không ngờ Lữ Thiếu Khanh trả lời như vậy nên suýt nữa thì không phản ứng kịp.
Tuy nhiên ông ta chỉ vào Tiêu Y, lạnh lùng nói: "Nàng ta thì sao? Nếu thật sự động thủ, ta giết nàng ta đầu tiên." Tiêu Y làm cái mặt quỷ với Ngao Hỗ, trong lòng có rất nhiều câu chửi muốn phun hết ra nhưng không được sư huynh cho phép, nàng không thể không kìm xuống.
"Tốt thôi" Lữ Thiếu Khanh vẫn không hề có chút sợ hãi, ngược lại còn cười hết sức vui vẻ: "Ngươi giúp ta đánh chết nàng, ta một lần nữa cám ơn ngươi, hơn nữa còn sẽ cám ơn cả nhà ngươi."
"Ta sớm đã không cân sư muội ngốc này, bái nhập sư môn bao lâu? Đã năm sáu năm rồi vẫn chỉ là Nguyên Anh kỳ, sư muội ngốc như vậy dã ra ngoài chỉ làm cho ta mất mặt."
Tiêu Y bĩu môi, quơ nắm tay nhỏ kháng nghị: "Nhị sư huynh, ta mới không ngốc."
Vãi!
Người chung quanh sau khi nghe xong, không kìm được trong lòng kêu to với Tiêu Y, đánh hắn, đánh chết hắn.
Như vậy mà ngươi vẫn có thể nhịn sao?
Tuy nhiên cũng có người nghe ra một tâng ý nghĩa khác.
"Bái nhập môn mới năm sáu năm cũng là cảnh giới Nguyên Anh kỳ, thiên phú như vậy cũng vô cùng kinh khủng."
"Ôi, hình như ta vừa nghe giới thiệu nha đầu kia, nàng bái sư ở cảnh giới Luyện Khí kỳ, thời gian vài năm đã bước vào Nguyên Anh kỳ? Cũng là một thiên tài tuyệt thế đấy."
"Đúng vậy, sư muội như vậy còn bảo ngốc, hắn thì sao? Chẳng phải còn ngốc hơn sao?"
"Nói vậy, trên thực tế cũng đang âm thâm nói Ngao Hỗ, sư muội hắn cũng là một thiên tài, trên bản chất vẫn là uy hiếp Ngao Hỗ."
"Uy hiếp Ngao Hỗ thì có thể làm được gì chứ?"
"Sao lại không được? Không thấy đến giờ Ngao Hỗ vẫn chậm chạp chưa động thủ sao? Nói cho cùng, nếu như dựa vào phong cách làm việc của Ngao gia và phong cách làm người của Ngao Hỗ thì giờ đáng lẽ phải sớm giết người rồi"
"Cũng đúng."
Đối mặt với câu trả lời của Lữ Thiếu Khanh, sự bình tĩnh tự tin của Ngao Hỗ đã bắt đầu trở nên không bình tĩnh không tự tin rồi.
Uy hiếp như thế này vô dụng sao?
Tuy nhiên Ngao Hỗ nhanh chóng nghĩ đến khả năng, ông ta cười lên giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi cho rằng Ngao gia †a sẽ không làm gì được sao?"
"Mặc dù có lẽ sẽ trả cái giá lớn, nhưng loại kẻ địch như ngươi nhất định Ngao gia ta sẽ diệt cỏ tận gốc, cho dù trả cái giá lớn bao nhiêu."
"Đừng nghĩ ta đang đùa với ngươi."
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai: "Không có, ta nghĩ kỹ rồi là Ngao gia các ngươi có thể làm được, dù sao cũng là một trong ngũ gia tam phái, trâu bò lắm, ai mà không Ngao gia các ngươi lợi hại?"
"Đến nước này rồi, ta cũng không định mơ tưởng các ngươi có thể thủ hạ lưu tình gì đó."
"Sư môn của ta, thân nhân của ta, ngươi tùy tiện giết, giết sạch là được. Cho dù là ta, ngươi cũng có thể tùy tiện giết, chỉ cần sư huynh ta vẫn còn, ngày sau chắc chắn vẫn sẽ hủy diệt được Ngao gia các ngươi." Âm thanh bình tĩnh, nhưng lại theo một cỗ kiên định và bi tráng.
Không ít người nghe được trong lòng phát lạnh, đến nước này rồi chắc chắn sẽ máu chảy thành sông, vô cùng thê thảm.
Trước mặt con quái vật khổng lồ Ngao gia này, Lữ Thiếu Khanh bọn họ căn bản không thể ngăn cản.
Đồng thời mọi người cũng hoàn toàn hiểu ý của Lữ Thiếu Khanh, ký thác hi vọng lên người Kế Ngôn, chỉ cần Kế Ngôn còn sống, tương lai trưởng thành, sẽ là ác mộng của Ngao gia.
Ngao Hỗ cũng hiểu điểm này, ánh mắt của ông ta một lần nữa rơi lên người Kế Ngôn, lộ ra sát ý nặng nề.
Ông ta cười u ám: "Ngươi cảm thấy †a sẽ để hắn rời đi?"
"Lão gia ngươi đừng tự tin" Lữ Thiếu Khanh chỉ vào ông ta quát: "Sư huynh ta là Hóa Thần, huynh ấy muốn chạy, ngươi có thể ngăn được huynh ấy sao?"
"Ta chưa hẳn ngăn được, nhưng Ngao gia ta có thể!" Ngao Hỗ đầu hơi ngóc lên, tràn đầy tự tin tuyệt đối: "Ở Nhữ thành này, hắn tứ cố vô thân, sẽ là chim trong lồng. '
"Ha ha, nói hay lắm, Ngao gia ta muốn giết người, ai có thể trốn được chứ?"
Một tiếng cười to từ xa đến gần, lại có một người nữa đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận