Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1915

Chương 1915
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Gừ!”
Hư Không Phong Linh không cách nào tránh né, bạch quang mãnh liệt như mặt trời chiếu rọi khiến nó không có chỗ ẩn nấp.
Cảm giác nguy hiểm giáng lâm, khí tức tử vong khiến nó sợ hãi.
Nó phát ra gầm thét, liều mạng thúc giục cơn lốc chung quanh.
Giống như là quang mang hắc sắc lấp lóe, vô số cơn lốc gấp rút hội tụ, như có sinh mệnh, không ngừng nhúc nhích, tạo thành một tầng bảo hộ bên ngoài của nó.
Mỗi một tầng đều lóe ra ánh sáng yếu ớt, lưu quang rạng rỡ để lộ ra khí tức vô cùng cường đại.
Đồng thời, một kiếm kinh thiên của Lữ Thiếu Khanh ập đến.
“Phụt!”
Tầng bảo hộ thứ nhấ vỡ vụn, tầng thứ hai vỡ vụn, thứ ba, thứ tư…
Từng tầng từng tầng bảo hộ chồng lên nhau trước mặt một kiếm này lần lượt vỡ tan, sức mạnh cường đại không thể địch nổi.
“Ầm ầm!”
Một tiếng vang thật lớn, trong cơn lốc to lớn dường như có bạo tạc, một cỗ kiếm quang mãnh liệt phun ra, lao thẳng về phía hư không xa xôi mà đi.
Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa thấy được hư không đenh nhánh.
“Gừ!”
Hư Không Phong Linh kêu thảm một tiếng, nửa bên bản thể của nó biến mất.
Cho dù nó đã mò được cánh cửa Hợp Thể kỳ nhưng nó vẫn không thể nào ngăn được một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh.
Sức mạnh đáng sợ khiến nó sợ hãi.
Một kiếm liền khiến nó bị trọng thương.
Thân thể nó vặn vẹo, cơn lốc chung quanh không ngừng hội tụ, giúp thân thể nó chậm rãi khôi phục.
Đồng thời, thân thể của nó lui về sau, tựa như sinh lòng khiếp đảm.
Lữ Thiếu Khanh phát giác được sự khiếp đảm của Hư Không Phong Linh, trong lòng giật thót, không thể nào, mới một lát mà đã không chịu nổi muốn bỏ chạy?
Ngươi cứ như vậy chạy, ta làm sao bây giờ?
Lữ Thiếu Khanh lúc này thu liễm khí tức, trở nên uể oải, dáng vẻ trông như yếu ớt, dùng sức quá độ.
“Phù phù.”
Tiếng hít thở nặng nề cùng với khí tức của Lữ Thiếu Khanh khiến cơ thẻ Hư Không Phong Linh dừng lại.
Thân thể của nó đang không ngừng khôi phục, thực lực cũng tăng dần lên từng chút một.
Sau khi thân thể của nó hoàn toàn khôi phục, hung diễm của nó lại hiển lộ, lại một lần nữa bao phủ lấy Lữ Thiếu Khanh.
Vô hình cơn lốc giương nanh múa vuốt, hung hăng đụng trên người Lữ Thiếu Khanh.
“Ôi!”
Lữ Thiếu Khanh miệng phun máu tươi, thân thể bị đánh bay.
“Đau chết mất!”
Lữ Thiếu Khanh kêu to, đồng thời khí tức của hắn trở nên càng thêm uể oải.
Không cần phải giả bộ đâu, triệt để bị thương rồi.
Để cho càng thêm chân thật, hắn đã hứng chịu phần lớn công kích của Hư Không Phong Linh.
Sau khi liên tục nôn mấy ngụm máu tươi, Lữ Thiếu Khanh âm thầm kêu khổ.
Tính sai rồi.
Lữ Thiếu Khanh không ngờ sau khi Hư Không Phong Linh chịu một kiếm kia, thế mà vẫn còn sáu bảy thành thực lực.
Sớm biết đã không miễn cưỡng hứng chịu là được rồi.
Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh cũng thuận thế khiến cho mình lộ vẻ đã bị thương thêm nặng.
“Không đánh, không đánh nữa, mọi người như vậy được rồi, ta không so đo với ngươi nữa.”
“Gừ!”
Đáp lại Lữ Thiếu Khanh vẫn là tiếng gầm lên giận dữ, Hư Không Phong Linh một lần nữa lao thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.
Một đạo thần thức cường hãn xuất hiện, như độc xà le lưỡi hung hăng đánh về phía Lữ Thiếu Khanh.
Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, cỗ thần thức này mặc dù cường đại, nhưng vẫn nằm trong phạm vi khống chế: “Tới đi, ta và ngươi liều mạng.”
Lữ Thiếu Khanh hơi ngăn cản để thần thức của Hư Không Phong Linh tiến quân thần tốc, đi thẳng vào trong thức hải.
“Gừ!”
Trong thức hải Hư Không Phong Linh đắc ý gầm hét lên.
“Thân thể, ta rốt cục đạt được thân thể thực chất rồi, ta có thể rời khỏi nơi này rồi.”
Giọng nói đắc ý của Hư Không Phong Linh quanh quẩn trong thức hải, rung động thiên địa.
Lữ Thiếu Khanh từng thôn phệ Hư Không Phong Linh hiểu rất rõ vì sao tên trước mặt lại hưng phấn như vậy.
Hư Không Phong Linh không có hình thể thực chất, bọn chúng như là một cơn gió phiêu đãng ở trong hư không.
Có hình thể thực chất, bọn chúng liền có thể thoát khoit hư không, tiến vào thế giới rộng lớn.
“Bà nội nó, tên nào tên nấy đều coi ta là quả hồng mềm để bóp à?”
Lữ Thiếu Khanh rống to một tiếng: “Khốn nạn, làm việc thôi!”
Âm thanh của Lữ Thiếu Khanh hấp dẫn sự chú ý của Hư Không Phong Linh, nó vô hình nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh có thể cảm thụ được nụ cười lạnh của nó.
“Nhân loại? Hừ, cỗ thân thể này là của ta.”
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, chỉ chỉ trên đầu: “Ngươi nhìn một chút, đó là cái gì?”
Hư Không Phong Linh ngẩng đầu lên, quang cầu kim sắc xoay tròn trên bầu trời tựa như một vầng mặt trời, lẳng lặng treo ở trên trời.
Nhưng mà chỉ là lần đầu tiên, Hư Không Phong Linh tựa như chuột thấy mèo, dọa cho tóc gáy toàn thân đều dựng đứng lên.
“A.”
Hư Không Phong Linh xoay người chạy.
Nhưng sao Lữ Thiếu Khanh có thể cho nó được như ý?
“Ngươi cho rằng ta cố ý giả vờ bị thương, cố ý ăn một kích của ngươi, là chơi vui sao?”
“Tiến vào rồi thì để cái mạng nhỏ lại, tổn thất lần này của ta sẽ do ngươi bù đắp vậy!”
“Vụt!”
Quang cầu kim sắc chiếu xuống quang mang kim sắc, như thánh quang xua đuổi hắc ám, bao phủ Hư Không Phong Linh bên trong.
Lữ Thiếu Khanh như sắc quỷ nhào tới: “Đừng chạy, để cho ta yêu thương ngươi nào.”
Tiến vào trong thức hải của Lữ Thiếu Khanh, như là tiến vào lao tù.
Trên địa bàn tuyệt đối của Lữ Thiếu Khanh, hắn còn từng tu luyện Kinh Thần quyết nên hắn là tồn tại không cách nào đánh bại.
Cho dù Hư Không Phong Linh có bất kỳ phản kháng gì cũng đều phí công, cuối cùng cũng chỉ có thể kêu lên thảm thiết bị thôn phệ, hoàn toàn tiêu tán.
Ở bên ngoài, cơ thể Lữ Thiếu Khanh trôi lơ lửng trong hư không, cơn lốc khổng lồ chung quanh chậm rãi chuyển động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận