Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 261 - Long Trì Chân Nhân



Chương 261: Long Trì Chân NhânNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMẹ nó.Đệ tử Điểm Tinh Phái giận dữ, cũng bị sự vô sỉ này của Lữ Thiếu Khanh làm cho khiếp sợ. Đã có ai đặc biệt thừa nhận ngươi là con rể của Điểm Tinh Phái không, ngươi không biết xấu hổ sao? Ngươi có cần mặt mũi không vậy?Cổ Liệt cũng nghẹn đến vô cùng khó chịu, rất muốn ra tay với Lữ Thiếu Khanh.Gã cố nén xúc động muốn đánh: "Ngươi đi xuống."Lữ Thiếu Khanh khiếp sợ vô cùng: "Cổ, Cổ trưởng lão, ngươi, ngươi muốn làm gì? Bọn họ lai giả bất thiện, ngươi hẳn là phải ra tay với bọn họ, giúp ta mới đúng chứ."Cổ Liệt hừ lạnh một tiếng, không muốn cho Lữ thiếu khanh sắc mặt tốt.Thật sự nghĩ ngươi là ai vậy?Nếu không là có người phân phó, ta đã sớm ra tay giết chết ngươi rồi."Đi xuống!"Cổ Liệt sai người hạ phi chu xuống, đuổi Lữ Thiếu Khanh xuống."Ngươi, ngươi không thể như vậy được."Lữ Thiếu Khanh dường như rất kinh hoảng: "Ta, ta là con rể của Điểm Tinh Phái, ngươi không thể đối xử với ta như vậy. Vân Tâm nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.""Đi xuống!"Cổ Liệt hét lớn, gã sợ nếu còn tiếp tục như vậy, gã sẽ không nhịn được mà ra tay.Tên này thật đáng ghét.Diễn kịch còn tưởng là thật sao?Nếu không phải Tuyên Vân Tâm ở chỗ này, Cổ Liệt cũng sẽ bị Lữ Thiếu Khanh lừa.Sau khi đuổi Lữ Thiếu Khanh xuống thuyền, phi chu của Điểm Tinh Phái nhanh chóng cất cánh, nhanh chóng biến mất ở chân trời.Lữ Thiếu Khanh còn đang kêu to: "Không cần, không cần bỏ ta lại."Ba người Long Trì Chân Nhân Hạ Chính Nhiên cười lạnh liên tục.Một lão giả râu tóc bạc phơ lắc đầu cười lạnh: "Mất hết mặt mũi đệ tử phái lớn."Lão giả râu tóc bạc trắng, ánh mắt sắc bén, khí tức trên người mạnh hơn một đoạn so với Hạ Chính Nhiên và một người khác, là người làm cho người ta cảm giác áp bách lớn nhất trong ba người.Lữ Thiếu Khanh thở phì phò nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi là ai? Có dám báo tên của ngươi ra hay không?"Lão giả vuốt râu, ngạo nghễ nói: "Lão phu Tiêu Nghĩa Khánh, ngoại hiệu Tinh Tân Thượng Nhân."Một người khác có vẻ ngoài thoạt nhìn là trung niên trẻ tuổi nhất trong ba người, cũng nói ra thân phận của hắn."Ta tên là Tư Mã Quân, Thành Dương thượng nhân."Lữ Thiếu Khanh sợ hãi than một tiếng: "Oa, nghe có vẻ rất lợi hại, ba người các ngươi tới nơi này là muốn làm gì?"Hạ Chính Nhiên cười lạnh một tiếng: "Chết đến nơi còn dám đứng ở chỗ này dõng dạc.""Các ngươi muốn ra tay với ta sao?" Lữ Thiếu Khanh ra vẻ giật mình: "Không biết ta là đệ tử Lăng Tiêu Phái sao?"Nghe được ba chữ Lăng Tiêu Phái, sát ý trên người Hạ Chính Nhiên không ngừng được."Muốn chết!"Lão ta hét lớn một tiếng, vung một chưởng về phía Lữ Thiếu Khanh, trong phút chốc, xung quanh nhấc lên một trận cuồng phong, linh lực như bão táp, mang theo uy áp khủng bố, đánh về phía Lữ Thiếu Khanh.Hận không thể một chưởng đập chết Lữ Thiếu Khanh ngay tại chỗ.Thực lực của Hạ Chính Nhiên cùng lắm là Kết Đan tầng 4, công kích bực này không làm gì được Lữ Thiếu Khanh hắn.Lữ Thiếu Khanh ngăn cản, sau khi ngăn cản một kích này của Hạ Chính Nhiên, Lữ Thiếu Khanh càn rỡ kêu gào: "Sao? Chỉ có chút năng lực này thôi sao? Kêu những người khác cùng lên đi!"Câu nói này của Lữ Thiếu Khanh làm cho ba người Hạ Chính Nhiên sửng sốt một phen.Còn có người à?Ba người liếc nhau, cùng nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt đối phương.Hạ Chính Nhiên phản ứng kịp, cười lạnh không thôi: "Đối phó với ngươi, còn phải kêu những người khác tới đây ư?""Một mình ta là có thể xử lý ngươi rồi."Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tiêu Nghĩa Khánh và Tư Mã Quân: "Ngươi gọi bọn họ tới, bọn họ không phải là người sao?"Một câu đắc tội cả ba người.Hạ Chính Nhiên nổi giận gầm lên một tiếng: "Chết cho ta!"Hai tay lão ta mạnh mẽ tung chưởng về phía Lữ Thiếu Khanh.Vô số linh lực tiết ra từ trong cơ thể.Hai tay hơi gấp khúc, linh lực tiết ra chẳng khác nào sao trời, tản ra ánh sáng lấp lánh, đẹp đẽ mà trí mạng.Linh lực bàng bạc chia làm hai trong không trung, như hai con độc xà đang nhe răng thè lưỡi, một trái một phải hô ứng với nhau, muốn treo cổ Lữ Thiếu Khanh.Nơi đi qua, mặt đất sụp lún, cát đá tung bay.Khí tức sắc bén khổng lồ phong tỏa đường lui của Lữ Thiếu Khanh.Đôi mắt giống như độc xà của lão ta nhìn chòng chọc Lữ Thiếu Khanh, chỉ cần hắn có một chút dị động nào là sẽ gặp phải công kích như sấm vang chớp giật.Tư Mã Quân quan chiến ở bên cạnh cười lạnh không thôi."Chiêu Song Long Xuất Hải này của Hạ huynh, cho dù là ta, cũng phải đau đầu."Tiêu Nghĩa Khánh chậm rãi gật đầu: "Có thể thấy sự thù hận của Hạ huynh đối với kẻ này, chỉ muốn giết chết hắn ngay tại chỗ."Nhớ tới thái độ vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh, Tư Mã Quân tỏ vẻ mình có thể hiểu được."Không nói Lăng Tiêu phái đoạt linh mạch của Hạ huynh, chỉ bằng thái độ vừa rồi của tiểu tử này, có bầm thây vạn đoạn hắn ra cũng không đủ."Tiêu Nghĩa Khánh lại gật đầu, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, mặt đầy vẻ chán ghét."Đại đệ tử của đại phái, ỷ vào thân phận của mình, kiêu căng hống hách, nên chết từ lâu rồi.""Nghe nói thực lực của hắn không được tốt lắm, Hạ huynh còn gọi chúng ta tới áp trận, không khỏi có phần cẩn thận quá mức."Tiêu Nghĩa Khánh vừa mới nói xong, đòn tấn công của Hạ Chính Nhiên đã đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh rồi.Hai dòng linh lực một trái một phải, gào rít lao tới, cuối cùng hung hăng đụng vào người Lữ Thiếu Khanh.Trên mặt Hạ Chính Nhiên lộ nét vui mừng."Thành công!"Lão ta rất tự tin về đòn đánh của mình, cho dù là Kết Đan trung kỳ, cũng không dám chịu đòn này chính diện."Ha ha, gia hỏa tự đại kia, đi chết đi."Nhưng mà, một giọng nói lại vang lên."Ai tự đại? Ngươi đang nói chính ngươi sao?"Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh truyền ra từ trong làn khói đặc.Khói đặc tan đi, Hạ Chính Nhiên nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không rơi một sợi tóc đứng nguyên tại chỗ, thậm chí chẳng thèm di chuyển nửa bước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận