Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2241: Chương 2241

Chương 2241: Chương 2241Chương 2241: Chương 2241
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Tia chớp màu đen bùng lên như cỏ khô gặp lửa, màu đen trên bề mặt hư không phong linh lập tức tiêu đi với tốc độ cực nhanh.
“Tốt, tốt."
Thần niệm của hư không phong linh kích động.
Tình huống như vậy, nằm mơ nó cũng không dám mơ. Trước tia chớp đen của Lữ Thiếu Khanh, đám cỏ dại màu đen kia như đối mặt với ngọn lửa lớn, không có chút lực ngăn cản nào. Gia Cát Huân nhìn mà trợn mắt há mồm.
Tên gia hỏa hỗn đản này lợi hại vậy sao?
Lữ Thiếu Khanh đứng thẳng lưng trước mặt hư không phong linh, nhỏ bé như con kiến.
Mặc dù màu đen đang ăn mòn hư không phong linh đã rút lui, nhưng hắn gặp phải lực cản không nhẹ.
Như mây trôi nước chảy, linh lực trong cơ thể tiêu hao cấp tốc, phải thừa nhận áp lực lớn lao. Dù sao thì đây cũng là tồn tại cấp Đại Thừa kỳ.
Dù Đại Thừa kỳ không ở đây nhưng vật nó để lại cũng không dễ đối phó.
Nếu không phải vì con đường khác thường, nắm được tia chớp đen trong tay, lần này đến tư cách chạm thử Lữ Thiếu Khanh cũng không có. Linh lực trong cơ thể cấp tốc tiêu hao, chẳng mấy chốc đã thấy đáy.
Màu đen ngoài bề mặt của hư không phong linh chỉ còn lại một nửa. Muốn mạng!
Lữ Thiếu Khanh âm thầm kêu khổ.
Nhưng thế giới này không có linh lực bổ sung.
Dù trong cơ thể không ngừng sinh sôi, nhưng hiện tại linh lực mới sinh ra trong cơ thể hắn căn bản không theo kịp. Cũng chẳng có cách nào khác, Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể cắn răng mà chịu, đến lúc này, chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
Thừa dịp đối phương chưa trở về, phải tranh thủ giải quyết một hơi cho hết.
Lúc này, linh lực mới trong cơ thể không đủ, màn sương màu đen tràn ngập, có dấu hiệu phản công.
Mẹ nói
Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể dùng đến thủ đoạn sau cùng. Quả cầu màu vàng trong cơ thể lóe lên.
Một tia chớp màu vàng kim lan ra.
Một con lôi long màu vàng kim xoay quanh.
Gia Cát Huân kinh ngạc. Cái này là cái gì?
Lôi điện màu đen đã đủ kinh người rồi, đột nhiên lại xảy ra tỉa chớp màu vàng kim là thế nào?
Quả nhiên gia hỏa này không phải nhân loại.
Phật phật!
Tia chớp màu vàng kim tuôn ra, nó đi tới đầu tan nát tới đó, bá đạo vô song.
Hai tia chớp màu vàng kim và màu đen giảo sát, màu đen trên người hư không phong linh lại nhanh chóng tiêu tan. Khi chỉ còn lại một tia cuối cùng, một cô khí tức kinh khủng bộc phát.
“Sâu kiến!”
Nó giãn dữ gầm lên, tiếng gầm quanh quẩn trong huyệt động, thậm chí còn quanh quấn trong toàn bộ đại lục. “Ốïim"
Lữ Thiếu Khanh phụt máu tươi, rơi xuống đất.
Mà màu đen trong cơ thể hư không phong linh đã bị tiêu trừ đến bảy tám phần. Còn lại, đã không cần Lữ Thiếu Khanh ra tay nữa. “Ngươi làm rất khá, còn lại giao cho tal”
Hư không phong linh trên đầu truyền đến thần niệm, một khắc sau, tiếng gió xung quanh biến mất, hư không phong linh lập tức biến mất, nơi này lại chìm trong bóng tối.
“Ngươi không sao chứ?” Gia Cát Huân chậm rãi ổi tới, chăm chú nhìn Lữ Thiếu Khanh.
“Đã nôn ra máu rồi, ngươi nói xem có sao không?” Lữ Thiếu Khanh ngồi dưới đất, khí tức uể oải, nhìn như có vẻ đã chịu thương tổn rất lớn. “Ngươi còn có thể động sao?” Gia Cát Huân lại hỏi.
“Không động được!” Lữ Thiếu Khanh vươn tay ra với Gia Cát Huân: “Tới, dìu ta ra ngoài!” Gia Cát Huân nhào lên: “Ta cắn chết ngươi!”
Cơ hội tốt như vậy, Gia Cát Huân tức sôi ruột không muốn bỏ qua.
Cắn chết tên hỗn đản nhà ngươi.
Nhưng một cái đế giày đang chờ nàng ta.
Đáng chết!
Gia Cát Huân lại lần nữa bị đạp trúng vào mặt.
“A”,
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha: “Cầu ca, ngươi quá ngây thơ EĐIS
“Dù ta có bị thương ngươi cũng không thể cắn được. Muốn cắn ta à? Chờ kiếp sau đi."
Gia Cát Huân nằm trên đất, cuộc đời không còn gì tiếc nuối nữa. Thật chẳng lẽ không có cách nào cắn tên gia hỏa hỗn đản này à?
Âm ầm!
Bỗng nhiên mặt đất chấn động, đá tảng trên đầu rào rào rơi xuống.
“Móa!” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Cửa sụp đổ rồi, tục vãi, không có gì mới mẻ sao?” Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, mang theo Gia Cát Huân rời đi, xuống đến mặt đất thì phát hiện cả mảnh đại lục đang rung lên.
Mặt đất vỡ ra, đỉnh núi sụp đổ, rừng rậm bị hủy diệt. Với hư không phong linh, nơi này là tận thế giới.
Các hư không phong linh hoảng hốt thất kinh bỏ chạy tứ phía.
Có đứa phóng lên trời cuối cùng biến mất.
Cũng có đứa bị rơi vào trong khe, giãy dụa, biến mất, không thấy gì nữa.
Lữ Thiếu Khanh lại bay lên trời, cảm nhận được xung quanh có hai cỗ sức mạnh đang lôi kéo va chạm.
Hắn nhìn Gia Cát Huân, sức mạnh vô hình khiến cho sắc mặt nàng ta đỏ bừng lên, cực kỳ khó chịu.
Tâm thần Lữ Thiếu Khanh khẽ động, giúp nàng ta ngăn cản với sức mạnh bên ngoài, nàng ta mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Âm ầm!
Mặt đất không ngừng sụp đổ rồi vỡ tan, tiếng nổ không ngừng vang lên bên tai.
Vô số bụi đất bay lên, cuồn cuộn, mù mịịt.
Khe hở giữa trung tâm đại lục không ngừng mở rộng, trong thần thức của Lữ Thiếu Khanh, dường như cái khe này muốn chia đại lục làm hai nửa.
Khe hở mở rộng, độ rộng càng lúc càng lớn cho đến khi mở ra đến trăm vạn dặm.
VùiI
Một cơn bão táp từ trong khe đột nhiên bùng lên, bùng lên tận trời.
Một khắc sau, cả mảnh đại lục đầu bốc lên bão lốc ù ù, số hư không phong linh còn sót lại trong cơn bão cũng lần lượt tiêu tán.
Lần này, Lữ Thiếu Khanh cùng Gia Cát Huân đã thấy rõ ràng, hư không phong linh đã tiêu tan như dung hợp tiến vào trong cơn bão.
Tất cả mọi thứ ở bề mặt đại lục đã hoàn toàn bị gió lốc phá hủy, đá tảng, cây cối, mọi thứ đầu bị xé thành từng mảnh nhỏ.
“Phá nhà à!”
Lữ Thiếu Khanh chặc lưỡi, khe hở sáng lên, một hư không phong linh khổng lồ chậm rãi xuất hiện.
Hư không phong linh này không giống như hư không phong linh mà Lữ Thiếu Khanh và Gia Cát Huân từng nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận