Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2212: Chương 2212

Chương 2212: Chương 2212Chương 2212: Chương 2212
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Tên hỗn đản kia làm sao thế? Gia Cát Huân không nhịn được mà hơi lo lắng.
Khi nàng ta nhìn quanh bốn phía, giọng nói của Lữ Thiếu Khanh vang lên sau lưng nàng ta: “Ngươi tỉnh rồi sao?” Gia Cát Huân giật này mình, nàng ta vội vàng quay lại, thì thấy Lữ Thiếu Khanh đang đứng ngay sau lưng mình. Sao mình không phát hiện ra? Như quỷ ấy, dọa chết người. Gia Cát Huân thầm bĩu môi, đồng thời quan sát Lữ Thiếu Khanh.
Khí tức của Lữ Thiếu Khanh bình thường trở lại, cũng giống như trước kia, không hấp dẫn chút nào, nói hắn là một người phàm cũng sẽ có người tin tưởng.
Nhưng trực giác của Luyện Hư kỳ nói cho Gia Cát Huân biết, bên dưới dáng hình bình thường này là một thực lực khủng bố.
Gia Cát Huần đánh giá Lữ Thiếu Khanh, tìm một hồi lâu mới thấy được một câu thích hợp: “Ngươi độ kiếp... thành công à?” Thiên kiếp màu vàng kim, kiếp lôi gấp đôi, thậm chí là gấp ba, cuối cùng phân thân còn tạo phản.
Nếu mỗi sự xuất hiện này đều phá tan thế giới quan của Gia Cát Huân, khiến cho Gia Cát Huân khẳng định được, Lữ Thiếu Khanh trước mắt nàng ta đây là người duy nhất, chắc chắn là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.
“Nói nhảm, nhảy nhót tưng bừng trước mặt ngươi đây, vẫn không thành công sao?” Gia Cát Huân liếc mắt, giọng nói vẫn chán ghét như thế. Chỉ một câu đã khiến cho lửa giận trong lòng nàng ta bùng lên.
Hỗn đản ghê tởm!
Gia Cát Huân hít sâu hai hơi cho mình tỉnh táo lại.
Tỉnh táo lại rồi liên cảm nhận được thân thể đau đớn, tình trạng cơ thể rất ổn định. Nàng ta không nhịn được mà hỏi: “Ta hôn mê bao lâu rồi?” “Chừng một tháng đi.” Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai, vẫn không quên khinh bỉ nàng ta: “Ngươi xấu quá, ngươi thật sự là thiên tài Ma tộc à?”
“Thiên tài dòng chính của gia tộc ẩn thế chỉ thế thôi sao?” Hắn ta lập tức nghiêm túc trở lại: “Nếu ai cũng như các ngươi, gia tộc ẩn thế sắp hết đời rồi.”
Hỗn đản đáng chết!
Lửa giận mà Gia Cát Huân thật vất vả mới đè nén xuống chớp mắt lại xuất hiện, nàng ta tức giận quát lớn: “Ai cần ngươi lo?”
Gia tộc ẩn thế nhà ta trâu bò bao nhiêu còn phải nói cho ngươi sao? Nếu như tất cả đầu là thiên tài như ta, gia tộc ẩn thế đã thống nhất Hàn tỉnh từ lâu rồi, sau đó lại lần nữa đánh lại tổ tỉnh giết sạch nhân tộc các ngươi.
Lữ Thiếu Khanh chậc lưỡi: “Ta đây là đang lo lắng cho gia tộc ẩn thế các ngươi.” “Không biết lòng tốt của người ta.”
Gia Cát Huân hừ một tiếng, chất vấn: “Vì sao không gọi ta tỉnh dậy?”
Lữ Thiếu Khanh nói chỉ tiết: “Chính ngươi đã nói là ai cần ngươi lo cơ mà? Nhưng ngươi yên tâm đi, ta là chính nhân quân tử, sẽ không thừa cơ chiếm tiện nghi của ngươi.” Hắn vừa dứt lời, Lữ Thiếu Khanh phát hiện sắc mặt của Gia Cát Huân đỏ ửng lên.
Đỏ bừng bừng.
Lữ Thiếu Khanh lập tức kỳ quái hỏi: “Ngươi sao thế? Phát sốt sao? Mặt đỏ bừng lên kìa.”
“Cần ngươi quản!” Gia Cát Huân mãnh liệt gào thét: “Ngươi cút đi cho tal”
Lữ Thiếu Khanh chớp chớp mắt mấy cái, cảm thấy hơi ấm ức: “Quỷ hẹp hòi, không phải là chỉ hỏi ngươi một câu thôi sao? Có cần phải tức giận thế sao?”
Gia Cát Huân không muốn nói gì, quay người định rời đi. Nàng ta không thể nào chờ đợi ở đây nữa, cảm giác thẹn thùng trong lòng phun trào như núi lửa, khiến cho nàng ta vừa thẹn vừa giận.
Trúng huyễn tượng, bị cảnh tượng trong huyền cảnh tập kích, giờ nhớ lại Gia Cát Huân chỉ muốn đi chết.
“Ngươi muốn đi đâu?” Lữ Thiếu Khanh tò mò hỏi.
Gia Cát Huân lại gầm lên: “Ai cần ngươi lol”
“AI”
Lữ Thiếu Khanh ồ một tiếng, sau đó móc ra một chiếc phi thuyền từ trong nhân trữ vật, trực tiếp lao lên liần đi.
Gia Cát Huân quay đầu lại, thấy cảnh này thì lập tức trừng muốn rách cả mí mắt, như nhìn thấy nam nhân cặn bã ấy: “Hỗn đản, ngươi muốn làm gì?”
Gia Cát Huân vừa quát vừa tiến lên, Lữ Thiếu Khanh dừng lại, ngạc nhiên nhìn nàng ta.
“Làm gì?” Làm gì?
Gia Cát Huân muốn nổ tung, vừa mới mở miệng lập tức phun một miệng máu, sau đó gầm lên: “Ngươi muốn đi đâu?”
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào tinh không xa xôi: “Qua bên kia, tìm đường về nhà thôi.” “Ngươi đáng chết!” Gia Cát Huân tiếp tục gào thét như ác long: “Ngươi không có ý định chờ ta à?”
Thậm chí trong lòng Gia Cát Huân còn hơi hoảng, trong hư không này, nàng ta bị thương nặng như thế, không có Lữ Thiếu Khanh hồ trợ, nàng ta không chết trong hư không phong bạo cũng sẽ chết trong nguy hiểm khác. Lữ Thiếu Khanh chớp chớp mắt mấy cái, vô tội hỏi: “Ai cần ngươi lo?”
Phụt!
Gia Cát Huân tức giận đến mức muốn phụt máu tiếp, tức giận đến mức toàn thân phát run.
Nam nhân cặn bãi
Cầm thú!
Hỗn đản! Trong lòng Gia Cát Huân bông nhiên hơi hối hận, hối hận vì sao lúc trước khi Ở huyền cảnh lại không lập tức ra tay với Lữ Thiếu Khanh huyền tượng.
Đáng lễ lúc trước nên ra tay đánh chết hắn.
“Ghê... ghê tởm, phụt!”
Lữ Thiếu Khanh hãi hùng khiếp vía: “Cẩn thận một chút đi, đừng có nôn nhiều thế, đừng nôn chết bản thân chứ?”
“Hỗn... hỗn đản.” Gia Cát Huân bỗng nhiên cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, không biết là do nôn ra nhiều máu quá hay là vì tức giận.
Không thể tiếp tục như vậy được, nếu cứ như thế, thì không phải thổ huyết mình cũng là khó thở mà chết.
Gia Cát Huân nghiến răng, nhảy lên phi thuyền, ngồi xếp bằng xuống, đóng chặt ngũ giác không để ý đến chuyện bên ngoài nữa.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế thì chậc chậc cười một tiếng, không nói gì thêm, dựng phi thuyền lên bay về phía mà Xuyên Giới Bàn chỉ.
Lữ Thiếu Khanh vươn tay ra, nhìn tay mình, thầm nói: “Nhìn thử một chút.”
“Chậc chậc, dung hợp với phân thân, sắc tố đen bị phân giải rồi sao?”
Sau đó hắn lại nhìn ra phía xa, bóng tối sâu hun hút, không nhìn thấy tí ánh sáng nào, thì thầm tự lẩm bẩm: “Rốt cuộc nơi đó có cái gì vậy?”
“Lại có dục vọng muốn tiến tới đó.”
“Nếu không phải bản đồ nát kia nói phía đó có khả năng có đường trở về, có đánh chết ta cũng không muốn đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận