Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 233 - Hắn là cảnh giới Kết Đan kỳ



Chương 233: Hắn là cảnh giới Kết Đan kỳNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTang Thiệu trầm mặc, người ta đã làm đến nước này rồi, ông ta còn không biết cư xử sẽ bị người khác chê cười.Mặc dù Quy Nguyên Các không sợ bị người ta chê cười nhưng loại trò cười này vẫn không nên làm.Ông tay xoay người vung tay lên, một cỗ linh lực nâng Đỗ Tĩnh đã hôn mê lên, chuẩn bị rời khỏi nơi này.“Chậm đã!”Lữ Thiếu Khanh gọi Tang Thiệu lại.Tang Thiệu quay đầu lại, ánh mắt bất thiện: “Chẳng lẽ ngươi muốn ra tay với ta?”Nếu vậy, ông ta không ngại giáo huấn Lữ Thiếu Khanh một chút.“Nghĩ gì thế.” Lữ Thiếu Khanh tiện tay ném trường kiếm trong tay mình cho Tang Thiệu: “Cầm lấy, đây là của hắn.”“Đúng là đáng ghét, sao lại dùng nó để cản chứ? Lãng phí.”Tang Thiệu nhận lấy, mới phát hiện, đây là bội kiếm bản mệnh của đồ đệ ông ta.Nó đã bị hao tổn nghiêm trọng trong vụ nổ, bên trên đầy những vết nứt, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ gãy đi, gần như đã bị phế rồi.Chẳng trách Đỗ Tĩnh lại bị thương nghiêm trọng như vậy, bội kiếm bị hao tổn, bị phản phệ, tương đương bị đả kích hai tầng.Tang Thiệu trầm mặc, quay người rời đi.Haizz!Lữ Thiếu Khanh có chút tiếc nuối nhìn Nhẫn trữ vật trên tay Đỗ Tĩnh.Để lão già này nhanh một bước rồi, đáng tiếc.Nhưng mà, ngươi nói đến là đến, đi là đi, sao có thể nhẹ nhàng như vậy.“Thật là, đã bao nhiêu tuổi rồi? Một chút lễ phép cũng không có, ngay cả câu tạ ơn cũng không biết nói sao?”"Chưởng môn cho đan dược tam phẩm cũng không nói tạ ơn.”“Tố chất Quy Nguyên Các không được.”Giọng Lữ Thiếu Khanh không lớn nhưng ở đây là những người nào?Lời của Lữ Thiếu Khanh bọn họ nghe không sót một chữ.Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều rơi lên người Tang Thiệu.Tang Thiệu cảm thấy linh lực trong cơ thể mình hỗn loạn, ngực khó chịu, một ngụm máu tươi xông lên cổ họng.Ông ta cố nén, kìm nén đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt.Đường đường là Nguyên Anh kỳ mà bị một câu nói chọc tức đến mức suýt thổ huyết.Quá, quá mất mặt.Tang Thiệu không quay đầu lại, hai chữ tạ ơn ông ta không nói nên lời.Giờ ông ta càng không thể nói, ông ta chỉ có thể coi như không nghe thấy.Sắc mặt ông ta âm trầm mang theo Đỗ Tĩnh quay trở về vị trí của Quy Nguyên Các.Lúc trở về toàn thân Tang Thiệu từ trên xuống dưới tản ra khí tức lạnh lẽo khiến các đệ tử Quy Nguyên Các chung quanh câm như hến, không dám thở mạnh.Bọn hắn sợ không cẩn thận sẽ chọc phải lửa giận của Tang Thiệu.Lần này Tang Thiệu lên coi như đã bị Lữ Thiếu Khanh làm nhục một phen.Thế nhưng, ông ta vẫn chưa thể lấy lại thể diện.Thương Chính Sơ nhìn Tang Thiệu, trầm mặc một lúc mới mở miệng khuyên.“Không cần tức giận, tiểu bối ấy mà.”“Chẳng qua do Đỗ Tĩnh quá chủ quan thôi, nếu đánh bình thường chắc chắn hắn không phải đối thủ của Đỗ Tĩnh.”Nói bóng gió, Đỗ Tĩnh thua tất cả đều do Lữ Thiếu Khanh xuất chiêu không theo lẽ thường.Sắc mặt Tang Thiệu dễ coi hơn một chút.Không sai, nếu như không phải Lữ Thiếu Khanh không nói võ đức, tuyệt đối sẽ không như vậy.Tang Thiệu ông ta sẽ không cần đi lên vớt đồ đệ mình về.Nhưng đúng vào lúc này Trương Tòng Long đột nhiên nói: “Thực lực của hắn không phải Trúc Cơ kỳ, mà là Kết Đan kỳ.”“Cái gì?”Đám người kinh hãi.Bọn hắn khó có thể tin nhìn Lữ Thiếu Khanh bên dưới, Lữ Thiếu Khanh mạnh đến thế sao?Hắn mới bao nhiêu tuổi?Thương Chính Sơ và Tang Thiệu hai mặt nhìn nhau, cũng không dám tin tưởng.Thương Chính Sơ nghi hoặc nhìn Lữ Thiếu Khanh bên dưới, sau đó ngữ khí khẳng định: “Khí tức của hắn không thể gạt được chúng ta, hắn tuyệt đối là Trúc Cơ kỳ.”Ông ta là Nguyên Anh kỳ, cảm giác không thể sai được.Tang Thiệu cũng nghĩ vậy: “Mặc dù hắn có che giấu, nhưng không thể gạt được chúng ta.”Hai người bọn hắn là Nguyên Anh kỳ, tự nhận cảm giác của mình sẽ không sai.Trương Tòng Long không đồng ý bọn hắn, hắn ta nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt sáng rực, ngữ khí khẳng định: “Chắc chắn cảnh giới Kết Đan kỳ.”Mặc dù hắn ta không thể hoàn toàn cảm thụ được cảnh giới thực sự của Lữ Thiếu Khanh nhưng hắn ta tin vào phán đoán của mình.“Kế Ngôn có một môn công pháp, có thể ẩn tàng thực lực và cảnh giới của bản thân.”Cho nên, Trương Tòng Long khẳng định thực lực của Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không chỉ như những gì hắn thể hiện ra.Lữ Thiếu Khanh đợi sau khi Tang Thiệu mang Đỗ Tĩnh rời đi, hắn cầm quạt xếp trong tay.Quạt xếp soạt một tiếng mở ra, quạt hai cái, vô cùng tiêu sái.Tiếp theo hắn nghiêm nghị đe dọa những người khác: “Còn ai muốn lên nữa không?”“Ai đến ta nổ người đó.”Trầm mặc.Người chung quanh trầm mặc.Cái này không dễ chơi.Uy lực pháp khí tự bạo to lớn.Cho dù có pháp khí phòng ngự nhị phẩm, đối mặt với pháp khí nhị phẩm tự bạo cũng chưa chắc có thể ngăn cản được.Cho dù có ngăn cản được cũng sẽ bị tổn hại.Nhưng mà...Phía dưới nhanh chóng có người hô to: “Ngươi chỉ có một kiện pháp khí nhị phẩm, sợ cái gì?”“Chỉ có một kiện?”Lữ Thiếu Khanh đối mặt chất vấn không hề tức giận mà chỉ vung tay lên, trong tay xuất hiện vài món pháp khí nhị phẩm.Đây là những pháp khí trước đây sau khi ăn cướp Lữ Thiếu Khanh cảm thấy cũng không tệ lắm nên giữ lại.Chuẩn bị để sau này sử dụng.Đao thương kiếm kích đều có, đương nhiên, những thứ cướp được của đệ tử Quy Nguyên Các thì hắn không lấy ra.Đồng thời để đề phòng vạn nhất sau khi lấy ra thì hắn liền thu hồi lại.Thấy Lữ Thiếu Khanh bày ra dáng vẻ ai đến sẽ đồng quy vu tận, tiếp tục hét lớn: “Đến đây, ai muốn thử một chút không?”Tiêu Dũng nhìn thấy trong tay Lữ Thiếu Khanh nhiều pháp khí nhị phẩm như vậy thì tròng mắt cũng sắp rơi trên mặt đất.Chẳng trách Lữ Thiếu Khanh lại không hề hào hứng gì khi ông ta tặng pháp khí nhị phẩm.Hóa ra người ta thật sự không để những thứ này trong lòng.Chẳng trách nữ nhi từng nói, chó cũng chẳng dùng đến pháp khí nhị phẩm.Lần này càng nhiều người trầm mặc hơn.Suy nghĩ muốn tiến lên đánh một trận lập tức tiêu tan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận