Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1504: Nhị sư huynh ta nhát gan nhất

Chương 1504: Nhị sư huynh ta nhát gan nhấtChương 1504: Nhị sư huynh ta nhát gan nhất
Ánh mắt Ngao Hỗ hơi liếc, vẫn mang theo sự khinh miệt.
Phản ứng của Lữ Thiếu Khanh nằm ngoài dự liệu của ông ta, ông ta không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại đáp lại như vậy, gan khá lớn đấy.
Nhưng, ông ta thấy, cũng chỉ thế thôi.
Ông ta sống hơn ngàn năm, người nào mà chưa từng gặp.
Hành động của Lữ Thiếu Khanh trong mắt ông ta là côn trùng đang giấy chết, tuy buồn nôn, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Ngao Hỗ mở miệng: "Ta nói lại lần nữa, ngươi không thả ra, ngươi sẽ hối hận."
Không ngờ tới là, ông ta vẫn chưa nói xong, Lữ Thiếu Khanh lại tát lên mặt Ngao Tăng, cắt ngang lời Ngao Hỗ.
"Thử tiếp không?”
Phản ứng mãnh liệt của Lữ Thiếu Khanh khiến sắc mặt Ngao Hỗ trong nháy mắt lạnh băng, sát khí điên cuồng tăng vọt tứ ngược chung quanh.
Tất cả mọi người chung quanh đều cảm thấy mình giống như bị đặt trong hầm băng, lạnh cả người.
"Cái này, cái này."
Phản ứng của Lữ Thiếu Khanh vẫn khiến cho tất cả mọi người chấn kinh.
Đại ca, ngươi làm thật sao?
Ngay cả mặt mũi Ngao Hỗ cũng không nể?
Giản Bắc đứng bên cạnh Tiêu Y lúc này đã bị chấn kinh đến mức nói không nên lời.
Hắn ta vốn tưởng Lữ Thiếu Khanh chỉ phách lối và cuồng vọng với nhóm Ngao Đức.
Không ngờ rằng, với loại tồn tại như Ngao Hỗ cũng phách lối, thật sự là đối xử ngang hàng.
Đối với việc này, Giản Bắc chỉ có thể cúng bái.
Mặc dù hắn ta là dòng chính Giản gia, nhưng hẳn ta cũng không dám đối xử với Ngao Hỗ như vậy.
Tiêu Y nhìn thấy thì cười tủm tỉm, Giản Bắc hết sức tò mò: "Đại ca, hắn làm như vậy, không sợ sao?"
"Sợ chứ?" Tiêu Y liền trả lời không chút nghĩ ngợi: "Nhị sư huynh ta nói huynh ấy nhát gan nhất." Giản Bắc cạn lời: "Ngươi nhìn thử xem, hắn bây giờ gọi là nhát gan sao?"
"Đúng vậy, không thấy người khác dọa huynh ấy, huynh ấy liền không kìm được phải đánh người sao?"
Giản Bắc xạm mặt lại, sâu sắc cảm thấy mình già, có khoảng cách thế hệ to lớn với thanh niên như Tiêu Y, không cách nào nói chuyện cùng hệ tư tưởng được.
Bị người ta dọa liền đánh người, sau đó nói là nhát gan.
Mọe nó, đây là ngôn ngữ hổ báo gì vậy?
Đây là lời con người có thể nói sao? Tự ngươi nghe thử xem, logic có thuận hay không thuận?
Giản Bắc dứt khoát không hỏi chuyện này nữa, hắn ta thay đổi góc độ hỏi Tiêu Y: "Hắn làm như vậy không sợ Ngao gia trả thù sao?"
Trước đó thu thập Ngao Đức, khiến Ngao Đức bị mất mặt còn có thể nói là luận bàn tỷ thí giữa thanh niên, thua không thể trách người khác.
Thế hệ trước cũng không tiện ra mặt lấy lại danh dự cho Ngao Đức.
Giờ thì khác, Ngao Tăng bị Lữ Thiếu Khanh tát thẳng vào mặt trước mặt mọi người thì đã là khai chiến với thế hệ trước, thực sự trêu chọc Ngao gia.
Ngao gia không trả thù thì không phải là Ngao gia nữa.
Hơn nữa Ngao gia làm việc bá đạo, trả thù, cũng không phải chỉ đơn giản là giết chết.
Tiêu Y lại không hề lo lắng về chuyện này: "Yên tâm đi, Nhị sư huynh huynh ấy có chừng mực." Không nhịn được, Giản Bắc không kìm được châm chọc: "Ta nhìn thế nào cũng không thấy dáng vẻ giống như có chừng mực của hắn."
Hành động của Lữ Thiếu Khanh ban nãy nhìn thế nào cũng thấy giống thiếu niên nhiệt huyết, tuổi trẻ khí thịnh, kích động mù quáng, tát xuống một cái chẳng qua để giải thù rửa hận, không hề có chút chừng mực.
Mấy cái tát xuống nhìn có vẻ đã nghiền nhưng lại khiến mình rước phiền phức lớn.
Tuy nhiên sau vài cái tát giáng xuống, ngay cả Ngao Hỗ cũng cảm thấy chết lặng.
Sơ ý một chút là dễ dàng khiến Lữ Thiếu Khanh tát Ngao Tăng, Ngao Tăng là ngũ trưởng lão Ngao gia, bị tát trước mặt mọi người cũng đồng nghĩa với đang tát vào mặt Ngao gia.
Cuối cùng, Ngao Hỗ cũng không thể không đè lửa giận trong lòng xuống, âm thầm hít sâu một hơi, hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
"Thế nào mới bằng lòng thả người?"
Lữ Thiếu Khanh hài lòng gật đầu: "Này mới đúng này, mọi người bình tĩnh nói chuyện không tốt sao? Nhất định phải dọa người ta là thế nào, ta nhát gan, không chịu được dọa dẫm đâu."
Không ít người cơ mặt giật giật, ngươi nhát gan? Không chịu được dọa dâm?
Ngươi cũng không thử nhìn xem ban nãy ngươi đã làm gì, làm gì có chút dáng vẻ nhát gan nào.
Dừng lại một chút, trong mắt Ngao Hỗ đầy âm trầm, Lữ Thiếu Khanh chậm rãi ung dung mở miệng: "Ta có thể thả người, năm ngàn vạn linh thạch lấy ra."
"Ai bảo các ngươi không biết ơn ta chứ?"
"Năm ngàn vạn viên linh thạch?" Huyết khí trong cơ thể Ngao Hỗ lăn lộn, thật sự tưởng Ngao gia coi tiền như rác sao?
"Yêu cầu này mà ngươi cũng dám mở miệng sao?”
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, lộ dáng vẻ rất thoải mái: "Có gì mà không dám? Ta cảm thấy hắn đáng cái giá này, chẳng lẽ ngươi cảm thấy hắn không xứng với cái giá này?"
"Một vị cao thủ Hóa Thần cảnh giới tầng ba, còn được ta cho uống mấy viên đan dược, ta mở miệng đòi năm ngàn vạn viên linh thạch đã là rất nể mặt Ngao gia các ngươi rồi."
"Ngươi thử đổi lại là người Giản gia đi, chắc chắn ta sẽ đòi hắn một trăm triệu."
Giản Bắc bên cạnh xạm mặt lại, nói khẽ với Tiêu Y: "Giờ ta hi vọng Ngao Hỗ sẽ đánh chết hắn."
Sắc mặt người chung quanh càng co rút lợi hại, nể mặt, năm ngàn vạn viên linh thạch?
Đây gọi là nể mặt?
Còn nữa, ngươi cho hắn ta uống đan dược gì, tiên đan sao?
Sắc mặt Ngao Hỗ cũng không kìm được giật một cái, sống lâu như vậy, tiểu khốn kiếp như thế này còn là lần đầu tiên ông ta gặp.
Ngao Hỗ đè ép lửa giận, lạnh lùng nói ra cái giá của mình: "Năm trăm vạn viên linh thạch, ngươi thả người ra."
Nói đùa, mở miệng ra đòi năm ngàn vạn viên linh thạch, Ngao gia cũng đâu phải kẻ phá của.
Hơn nữa, vừa mở miệng đã đòi nhiều như vậy thì ông ta buộc phải đưa sao? Mặt mũi này có còn cần nữa không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận