Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1743

Chương 1743Chương 1743
Đại tỷ, đến nước này rồi ngươi không nghĩ lại xem mình vừa nói lời ngớ ngẩn gì à?
Nếu có thể, có ai muốn phản bội nhân tộc?
Cái này không phải là bị ép buộc sao?
Mà, ngươi cũng có trách nhiệm đó.
"Vậy xem ra, ta nhất định phải chết?" Nhan Hồng Vũ cười khổ, vài phần yếu đuối.
Một số nam tu sĩ thấy vậy mà không đành lòng, sinh lòng thương hại.
Thậm chí có tu sĩ chỉ hận thực lực của mình không đủ, nếu không, lúc này có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.
Sắc mặt Đoan Mộc lão tổ hơi khựng lại, nhưng vẫn có vẻ rất đáng sợ, căm hận nói: "Không sai, ngươi phải chết, không có cửa thương lượng."
"Mà, cái người tên Lữ Thiếu Khanh kia nhất định cũng phải chết."
Nhan Hồng Vũ lại nói: "Ta chết đi rồi, ngươi có thể tha cho những người khác không?”
Không ít người thay đổi ánh mắt nhìn Nhan Hồng Vũ.
Đến lúc này vẫn còn nghĩ cho mọi người, nàng ta xứng với cái danh minh chủ.
Nhan Hồng Vũ muốn dùng tính mạng của mình tranh thủ đổi lấy một con đường sống cho mọi người, trong lòng ai nấy đều ngập tràn cảm kích. Dù thế nào đi nữa, chí ít cho đến bây giờ, minh chủ nàng ta vẫn đạt tiêu chuẩn.
Nhưng Đoan Mộc lão tổ không nói gì, chỉ có nụ cười lạnh cho thấy rõ thái độ của lão ta.
Cõi lòng mọi người trầm xuống, có một vài ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nhan Hồng Vũ càng thêm mãnh liệt.
Đoan Mộc lão tổ cười lạnh mấy lần, nhìn chằm chằm vào Nhan Hồng Vũ, không hề che giấu sát ý của mình: "Ngươi ra tay đi, tự sát còn có thể bảo đảm cho mình được toàn thây."
"Nếu không, ngươi chết không toàn thây."
Phương Hiểu không nhịn được nữa.
Lữ Thiếu Khanh không ở đây, Lữ Thiếu Khanh không ở đây, tất cả mọi người đều dám ngang ngược càn rỡ.
Lữ Thiếu Khanh hy vọng nàng ta sẽ giúp cho Nhan Hồng Vũ, vào lúc này, nàng ta nhất định phải đứng ra. Phương Hiểu đối mặt trực diện với Đoan Mộc lão tổ, bình tĩnh không sợ không hãi hỏi: "Tiền bối, ngươi không cảm thấy mình như thế này quá phận lắm sao?"
Thân là Hóa Thần, lại tới đây bắt nạt các tu sĩ cấp thấp chúng ta.
Đoan Mộc lão tổ nghe vậy lại cười lên: "Ha ha, quá phận? Quá phận thì làm sao?"
Đoan Mộc lão tổ nhìn Phương Hiểu như nhìn một kẻ ngớ ngẩn.
Nơi này không ai có thể hạn chế hành động của ta, hiện tại ta không quá phận thì bao giờ mới quá phận?
Phương Hiểu lớn tiếng nói, tựa như nói với Đoan Mộc lão tổ, cũng tựa như đang nhắc nhở những người khác: "Mặc dù Lữ công tử đã rời đi, nhưng không có nghĩa hắn sẽ không quay lại." Nàng ta vừa dứt lời, rất nhiều người biến sắc.
Ý nghĩ muốn xông lên bắt Nhan Hồng Vũ lại cũng bị dập tắt trong chớp mắt.
Nhưng lời này chẳng những không khiến Đoan Mộc lão tổ sợ hãi mà lão ta còn nói: "Thật sao? Hắn không trở lại còn may, hắn mà vội quay lại, nhất định sẽ phải chết."
Lão ta nói vậy khiến cho đông đảo †u sĩ nặng tru trong lòng, đến Luyện Hư kỳ còn không dọa được lão ta sao?
Đối mặt với Đoan Mộc lão tổ, Phương Hiểu cũng cảm thấy bất lực.
Thực lực quá yếu, nói cái gì cũng đều vô dụng.
Nhưng nàng ta không cam lòng. Chẳng lẽ cứ như vậy sao? Khi Phương Hiểu đang khó xử, Nhan Hồng Vũ đặt tay lên vai nàng ta, lắc lắc đầu nói: "Việc này để cho ta tới xử lý."
Thấy Nhan Hồng Vũ muốn nói gì đó, Đoan Mộc lão tổ không kiên nhẫn được nữa: "Bớt ở đây nói nhảm đi, còn lề mề nữa đừng có trách ta không khách khí."
Nhan Hồng Vũ nở nụ cười tự tin, nói: "Đoan Mộc tiền bối, chờ ta nói xong câu cuối cùng đã."
"Hừ, cũng được.' Lúc này Đoan Mộc lão tổ đã nắm chắc thắng lợi trong tay, không sợ Nhan Hồng Vũ dùng thủ đoạn gì, cười lạnh nói: "Để ta xem rốt cuộc ngươi đang có ý định cổ quai gì. Còn có thủ đoạn gì thì lấy hết ra đi."
"Đoan Mộc tiền bối, ngươi không sợ hãi, là vì nghĩ mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay rồi sao?"
"Ha ha ha" Đoan Mộc lão tổ nghe vậy lại nhoẻn cười. Hôm nay lão ta cảm thấy mình cười nhiều lắm rồi, nhưng không sao, vui mà, vui thì cười thôi."Không sai, hiện tại ở đây các ngươi không có Hóa Thần nữa, ai có thể ngăn ta?”
Nụ cười trên mặt Nhan Hồng Vũ biến mất, nàng ta nghiêm túc hỏi: "Nếu †a nói còn một vị Hóa Thần nữa thì sao?"
"Cái gì?" Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều biến sắc.
Đoan Mộc lão tổ cũng biến sắc.
Nếu bên Nhan Hồng Vũ còn ẩn giấu một vị Hóa Thần nữa, tính toán của Đoan Mộc lão tổ thất bại rồi.
Lão ta rất thẳng thắn, không nói hai lời, giơ tay lên muốn hạ thủ trước mắt mọi người.
Bỗng nhiên, một giọng nói từ xa vọng lại: "Đoan Mộc Kình Thiên, đã lâu không gặp!" Sau đó, một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận