Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1861

Chương 1861
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Hồ Tuyết một lần nữa che mặt.
Móa nó, người này rốt cuộc ăn cái gì để lớn vậy?
Ngươi ở trước mặt ta hét hồ ly tinh chưa tính là gì, ta đánh không lại ngươi, không so đo với ngươi.
Giờ ngươi đứng trước mặt mọi người gọi hồ ly tinh, ngươi đang ngang nhiên không để Hồ tộc vào mắt đấy.
Có phải ngươi tưởng Hồ tộc không biết giận không?
Có phải ngươi cảm thấy tứ đại Vương tộc dễ nói chuyện quá không?
Có phải ngươi muốn chết không?
Khuyển tộc ngươi gọi chó con, có phải Hổ tộc ngươi định gọi hổ con, Viên tộc ngươi gọi khỉ con không?
Toàn bộ đám yêu thú trong đại sảnh cũng vô cùng cạn lời.
Bọn hắn không rõ, rốt cuộc Lữ Thiếu Khanh lấy đâu ra tự tin.
Dựa vào tư thế này, hắn đã đắc tội cả tứ đại Vương tộc rồi.
Ở Kỳ thành, đắc tội tứ đại Vương tộc, là chán sống sao rồi?
Cơn giận trong lòng Toàn Thông Thắng thế mà lại tiêu tan.
Hóa ra cũng không phải chỉ nhắm vào một mình mình.
“Hừ, không biết chết sống!”
Vương Sĩ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh không khác gì nhìn người chết.
Thực lực Hồ tộc bây giờ trong tứ đại Vương tộc đứng hạng chót, nhưng Hồ tộc lại là một Vương tộc thông minh nhất cũng hẹp hòi nhất.
Trước mặt mọi người gọi hồ ly tinh tuyệt đối sẽ bị Hồ tộc ghi hận.
Đặc biệt là nữ nhân kia.
Nguyên Tuần lắc đầu: “Không biết tên từ đâu xuất hiện, không biết trời cao đất rộng.”
Hắn ta tiến lên một bước, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, ta không biết rốt cuộc ngươi lấy đâu ra tự tin mà dám phách lối ở Kỳ thành.”
“Ta có thể nói cho ngươi biết, không có người bảo vệ ngươi, ngươi nhất định phải chết.”
“Hiện tại biện pháp tốt nhất là để hắn đi theo ta về trong tay, ta lấy uy tín của Hầu tộc ta ra cam đoan, có thể bảo đảm các ngươi một mạng, đồng thời để các ngươi đạt được chỗ tốt các ngươi không tưởng tượng nổi.”
“A.” Lữ Thiếu Khanh ăn một viên linh đậu, xem thường hỏi: “Có năm mươi tỷ viên linh thạch không?”
Móa.
Huyết khí trong cơ thể Nguyên Tuần đột nhiên vọt lên, sắc mặt đột nhiên đỏ lên một chút, suýt chút nội thương.
Nguyên Tuần cũng có kích động gào thét.
Nói tới nói lui lại vòng qua linh thạch, ngươi có phải thằn lằn không vậy?
Chỉ có loại thằn lằn xấu xí kia mới thích những món đồ sáng lấp lánh.
Hồ Tuyết để lộ vẻ tuyệt vọng.
Thiện ý cuối cùng cũng bị từ chối rồi.
Cái tên khốn kiếp này, một tay bài đẹp kết quả đánh cho nát bét rồi.
Có đại Bạch và tiểu Bạch ở đây có thể thuận lợi trèo lên Hổ tộc và Viên tộc, có hai đại Vương tộc bảo bọc, có thể đi ngang ở Kỳ thành này.
Kết quả, mở miệng là đòi năm mươi tỷ viên linh thạch.
Thật sự coi Vương tộc là đồ ngốc sao?
Chọc giận bọn hắn, kết quả là, đừng nói linh thạch, ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ nổi.
Thứ được Vương tộc coi trọng từ khi nào có thể trốn khỏi lòng bàn tay bọn hắn?
Giờ người ta ngươi bậc thang, cho ngươi mặt mũi, ngươi ngược lại hay rồi, xét nát bét hảo ý người ta đưa ra không nói, còn vứt trên mặt đất giẫm lên nữa.
Biết tiên lễ hậu binh là có ý gì không?
Đợi đến khi bọn hắn động thủ, lộ ra thực lực cường đại ngươi hối hận cũng không kịp.
Hồ Tuyết nhìn nhìn sang Tiêu Y, hắn ta cảm thấy càng thêm tuyệt vọng.
Tiêu Y ngồi cười tủm tỉm, ăn đồ ăn, đút cho nha đầu tên tiểu Hắc kia đồng thời còn cười tủm tỉm nhìn náo nhiệt, như là người ngoài cuộc, không hề có ý định tham dự vào.
Xong đời.
Hồ Tuyết trong lòng kêu rên.
Tên này so với tên khác các không đáng tin cậy hơn.
Mình có nên đi đặt trước một cỗ quan tài không?
Nghe nói có vài quan tài có thể bảo vệ hồn phách, giúp cho người ta thuận lợi đầu thai chuyển thế.
Tuy nhiên sau khi suy ngẫm liền phủ định ý định này.
Đặt trước cái cọng lông, đến lúc đó mọi người hôi phi yên diệt, đầu thai cái cọng lông.
Nguyên Tuần bị Lữ Thiếu Khanh chọc tức đến mức muốn nội thương, Vương Sĩ dứt khoát cười ha ha một tiếng, chỉ vào đại Bạch nói: “Sớm muộn gì ngươi cũng phải cùng ta trở về tộc.”
Sau đó không thèm để ý Lữ Thiếu Khanh, trực tiếp đi tìm một nơi ngồi xuống.
Hắn ta sợ nói thêm với Lữ Thiếu Khanh một câu sẽ không kìm được ra tay với Lữ Thiếu Khanh.
Bây giờ không phải thời cơ tốt để xuất thủ.
“Không có linh thạch thì đừng giả vờ giàu có, mèo con.”
Hồ Tuyết phun ra: “Phốc!”
“Phốc!”
“Leng keng!”
Những người khác trong đại sảnh cũng phụt ra, gây ra cảnh tượng hỗn loạn.
Hồ Tuyết nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, cảm thấy khó có thể tin.
Móa nó mèo, hóa ra mình vẫn nghĩ quá đơn giản.
Cái gì mà hổ con, không tồn tại, tên khốn kiếp này trực tiếp gọi mèo con luôn rồi.
Đúng là dám kêu mà.
Nguyên Tuần bên này vốn cũng muốn nói thêm vài câu nữa rồi ngồi xuống nhưng nghe Lữ Thiếu Khanh gọi Vương Sĩ là mèo con thì hắn ta dứt khoát ngậm miệng lại, lặng lẽ đi đến bên cạnh.
Hắn ta không muốn bị gọi là khỉ con đâu.
Vương Sĩ vừa đặt mông ngồi xuống, vừa nghe thấy hai chữ mèo con như bị kim đâm, vỗ bàn đứng dậy.
Bịch một tiếng, cái bàn trước mặt chia năm xẻ bảy.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ở đây không ai quản à?” Lữ Thiếu Khanh lại lớn tiếng kêu lên: “Hồ ly tinh đâu? Ra đi!”
“Núp ở sau không phải là muốn xem mèo con đến bắt nạt những khách nhân chúng ta sao?”
Khách nhân?
Đám người càng thêm cạn lời.
Biểu hiện của ngươi chỗ nào giống một người khách nhân rồi?
“Ha ha.”
Bỗng nhiên truyền đến tiếng cười như chuông bạc, tựa như tiếng trời, quanh quẩn trong đại sảnh.
Đồng thời trong không khí không biết khi nào đã nổi lên một mùi thơm.
Đám người như nhìn thấy cảnh tượng vô sốhoa tươi nở rộ, mùi thơm xông vào mũi.
“Chư vị, sao lại tranh cãi ồn ào vậy?”
Dường như có một cỗ sương mù màu hồng phấn đập tới, chờ khi đám người tập trung nhìn vào, trong đại sảnh không biết khi nào xuất hiện một bóng dáng màu hồng.
Váy phụng tiên hồng hơi đong đưa, gương mặt mềm mại, đôi mắt thủy linh tựa như tiên nữ giáng lâm, khuynh quốc tuyệt sắc.
Giọng nói cũng ôn nhu ngọt ngào, như là tiểu muội nhà bên, có thể đại sát tứ phương.
Nhưng cùng với sự xuất hiện của nàng ta, gần như tất cả mọi người trong đại sảnh đều như lâm đại địch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận