Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1383: Đại lão, người có muốn tới xem thử các đồ đệ của người muốn làm gì không?

Chương 1383: Đại lão, người có muốn tới xem thử các đồ đệ của người muốn làm gì không?Chương 1383: Đại lão, người có muốn tới xem thử các đồ đệ của người muốn làm gì không?
Lữ Thiếu Khanh ném nó ra xa sau đó bóng dáng lóe lên, mau chóng biến mất ngay tại chỗ, chạy về phía xa.
Tế thần lạnh lùng nhìn bóng dáng chạy ra xa của Lữ Thiếu Khanh, đứng tại chỗ không nhúc nhích, một cỗ sương mù màu đen như là xúc tu cuốn Tốn Ma thạch ngũ sắc về.
Tế thần vô cùng cảnh giác, thận trọng nhìn chằm chằm Tốn Ma thạch lơ lửng trước mặt.
Ả ta không tin Lữ Thiếu Khanh, nhưng đúng như lời Lữ Thiếu Khanh nói, ả ta không cảm nhận được sự tồn tại của Tiên Lưu kiều, Tốn Ma thạch ngũ sắc trước mặt lại có vẻ rất đặc biệt, nó khiến ả ta có vài phần tin tưởng lời Lữ Thiếu Khanh là thật, Tiên Lưu kiều bị cất trong đó.
Thế giới rất lớn, dù là Tiên đế cũng không dám nói mình biết được vạn vật.
Tảng đá đặc biệt có thể giam cầm được Tiên Lưu kiều cũng không phải không có khả năng.
Cho nên, ả ta mới đồng ý với Lữ Thiếu Khanh, thuận lợi lấy được tảng đá kia.
Để Tiên Lưu kiều trong tảng đá là tốt nhất, nhưng nếu không có ở trong cũng không sao, ả ta không quan tâm, dù sao thì đám Lữ Thiếu Khanh cũng sẽ không thể trốn thoát.
Đối với ả ta mà nói, đã hơn ngàn năm trôi qua rồi, có tốn thêm chút thời gian nữa cũng không sao.
Bên ngoài Tốn Ma thạch hơi lóe lên quang mang, quang mang ngũ sắc lấp lánh bên ngoài, quang mang lưu chuyển như phủ thêm một tầng ngũ sắc bên ngoài, nhìn rất đẹp mắt.
Nếu như ở thế gia, đây tuyệt đối là viên bảo thạch tuyệt thế được phàm nhân tranh nhau theo đuổi, đánh nhau để tranh giành.
Ánh mắt Tế thần đánh giá Tốn Ma thạch, ánh mắt sắc bén hận không thể nhìn xuyên qua Tốn Ma thạch.
Nhưng, cho dù ánh mắt Tế thần sắc bén đến mấy cũng không thể nhìn xuyên qua Tốn Ma thạch.
Ả ta hơi trầm ngâm, sương mù màu đen cuốn lên bao phủ Tốn Ma thạch ngũ sắc.
Nhưng, rất nhanh, trên mặt Tế thân lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Sương mù màu đen chẳng những không thể nào thăm dò mà thậm chí còn không thể ăn mòn được.
Trong cảm giác của Tế thần, sương mù màu đen một khi xâm lấn Tốn Ma thạch sẽ giống như muối gặp nước, tiêu tán không thấy đâu.
Bên trong có linh lực của Lữ Thiếu Khanh, nhớ ra hình như Lữ Thiếu Khanh khắc chế sương mù màu đen, ánh mắt Tế thần lại nhìn theo hướng Lữ Thiếu Khanh biến mất, trong mắt lóe lên sát cơ.
Những người khác có thể tạm thời buông tha, nhưng Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Tế thần mang theo suy nghĩ chắc chắn phải giết.
Có thể hủy đi truyền tống trận màu đen, hủy tay ả ta, còn có thể khắc chế sương mù màu đen, quan trọng nhất là không chịu đầu hàng.
Dạng người như vậy, không giết, khó mà hả giận.
Tế thần lại đè nén sát ý trong lòng xuống, lực chú ý một lần nữa đặt lên Tốn Ma thạch trước mắt.
Tốn Ma thạch ngũ sắc thần bí, lại liên tưởng đến Lữ Thiếu Khanh đã từng thề, Tế thần vẫy tay, cầm Tốn Ma thạch trong tay.
"Đợi ta có được Tiên Lưu kiều rồi thì đó chính là ngày táng thân của ngươi."
Tế thân lạnh lùng nói, sau đó, bàn tay của ả ta hơi sáng lên, trong cơ thể tuôn ra một cõ linh lực, không do dự, rót vào trong Tốn Ma thạch.
Tương Quỳ bị Kế Ngôn dắt rời đi cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Vì sao để hắn ở lại?"
"Chẳng lẽ hắn có thể là đối thủ của Tế thần?" Nếu như là người khác, ông ta cũng không thèm quan tâm một chút, cũng chỉ có Kế Ngôn mới có thể khiến ông ta bằng lòng rời đi theo.
Kế Ngôn cũng không quay đầu lại, phi hành về phía trước: "Dĩ nhiên đệ ấy không phải đối thủ của Tế thần, nhưng đệ ấy có cách."
Tương Quỳ đột nhiên giật mình: "Cách gì?"
"Không biết!"
Tương Quỳ suýt nữa thì căn nát đầu lưỡi của mình, cơ thể lảo đảo một cái, suýt nữa rơi từ trên trời xuống.
"Ngươi không biết mà ngươi còn yên tâm để hắn lại? Người không nên để hắn lại nhất là ngươi đấy!"
Kế Ngôn một lần nữa nói: "Ta tin đệ ấy" Tương Quỳ phiền muộn, sự tin tưởng tuyệt đối Kế Ngôn dành cho Lữ Thiếu Khanh khiến ông ta vô cùng cạn lời.
Ông ta dừng lại: "Không được, ta nhất định phải trở lại."
"Lỡ như xảy ra chút sai sót gì, chúng †a đều sẽ là tội nhân của nhân loại!"
"Kengl"
Kế Ngôn trường kiếm chỉ vào ông †a: "Không cho phép trở lại!"
Vẻ mặt nghiêm túc khiến Tương Quỳ biết Kế Ngôn không nói đùa với ông †a, ông ta dám trở về, Kế Ngôn dám ra tay với ông ta.
Trong lòng Tương Quỳ hô to, đại lão, người có muốn tới xem thử các đồ đề của người đang định làm gì không?
Ngay vào thời khắc hai người đang giằng co, Lữ Thiếu Khanh từ đăng xa bay tới: "Các người còn làm gì ở đây vậy?"
"Chạy mau, sắp nổ rồi!"
Dường như phản ứng lại lời của hắn, ở phía xa, một cỗ ba động khủng bố bộc phát.
Nơi xa bỗng nhiên phát ra hào quang chói sáng, giống như mặt trời nổ tung, quang mang chiếm cứ toàn bộ thế giới, tầm mắt Tương Quỳ trở nên hoàn toàn trắng xóa, không thấy gì khác.
Sau một khắc, tiếng nổ mạnh to lớn truyền tới, đinh tai nhức óc.
"Ầm ầm!"
Tiếng động to lớn suýt nữa làm điếc tai Tương Quỳ, lỗ tai ông ta vang liên tiếng ông ông.
"Chạy!"
Giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên, kéo linh hồn Tương Quỳ trở lại.
Bọn họ xoay người chạy, chờ khi quang mang tán đi, Tương Quỳ phát hiện Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đã bỏ chạy, chỉ còn lại chấm sáng nhỏ.
Đúng là tên đáng ghét.
Trong lòng Tương Quỳ thâm mắng một câu, thân hình liên tục lấp lóe, chạy đi ngàn dặm, có thể chạy nhanh bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu.
Ba động sau lưng khiến ông ta tê cả da đầu, dám ở lại, ông ta cảm thấy chắc chắn sẽ bị chịu thiệt.
Tương Quỳ vừa chạy vừa quay đầu, nơi xa bay lên đám mây hình nấm to lớn giống như ác long đang gào thét dữ tợn phóng lên tận trời, lộ ra uy lực khủng bố của nó với thế nhân.
Phạm vi ngàn dặm, vạn dặm dưới sự bao phủ của bạo tạc, uy lực cường đại xé rách không gian tĩnh lặng, lộ ra hư không vô tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận