Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1359: Lạnh lùng vô tình

Chương 1359: Lạnh lùng vô tìnhChương 1359: Lạnh lùng vô tình
Có thể nhìn mấy vạn người đi chịu chết mà thờ ơ, đây không phải lạnh lùng tàn nhẫn thì là cái gì?
Tương Quỳ nghiến răng: "Không sai, chỉ cần ta gặp được ta đều sẽ ra tay."
Tương Quỳ là Đại trưởng lão, trong thế giới bị vứt bỏ này, tại sao muốn sáng lập ra tổ chức Thí Thần? Mục đích là muốn giải cứu nhân loại.
Hiện giờ gặp phải chuyện này, ông †a không thể ngồi không mặc kệ được.
Lữ Thiếu Khanh lại càng lạnh lùng tàn nhãn hơn: "Ta không đồng ý."
"Không cần ngươi đồng ý" Tương Quỳ giận dữ. Tiểu tử này thật ghê tởm
"Ta làm việc không cần ngươi đồng ý" Nói đùa, ta là người thế nào?
Đường đường cao thủ Hóa Thần làm việc còn phải được ngươi đồng ý nữa à?
Ngươi là gì của ta? Dù có là cháu trai cũng không dám nói lời này.
Nghe hai người nói chuyện, Tương Tư Tiên biến sắc. Nàng là người đầu tiên phản ứng lại.
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, Tương Quỳ nhìn cực kỳ muốn cho hắn ăn đòn: "Ngươi quên mình đã đồng ý cái gì với ta rồi à?"
Tới lúc này Tương Quỳ mới phản ứng lại được, ông ta kinh ngạc hỏi lại: "Tiểu tử, lúc trước ngươi đã lường trước sẽ có chuyện thế này xảy ra sao?"
Tên tiểu tử hỗn đản này còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng của ông ta. Không ngờ hắn lại có tâm nhìn xa rộng thế, đã sớm lường trước sẽ xảy ra chuyện thế này, cũng lường trước được mình sẽ muốn đi giải cứu bách tính.
Tương Tư Tiên và Tả Điệp cũng giật mình, nhìn Lữ Thiếu Khanh mà không dám tin.
Có thể đoán trước được tới nước này, tầm nhìn và lòng dạ sâu xa cỡ nào chứ?
Còn chưa xuất phát đã gông Tương Quỳ lại rồi.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Ta không ngờ được là sẽ xảy ra chuyện thế này, nhưng ta đoán được trái tim Thánh Mấu của ngươi sẽ trào dâng, nên nhất định phải phòng ngừa ngươi làm loạn."
"Còn cách mục tiêu rất xa, ngươi ra tay ở đây, ngoại trừ bại lộ, mang phiền toái to lớn tới cho ta, thì không có lợi ích gì hết."
"Cho nên, nghe lời đi, ngoan ngoãn đi vào trong dưỡng thương, đừng có ở đây thêm phiền nữa."
Tương Quỳ nhìn Lữ Thiếu Khanh. Lúc này hắn không có vẻ cười đùa tí tởn như bình thường mà cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến ông ta cảm thấy hơi lạ lâm.
"Tiểu tử, ngươi thật sự thấy chết không cứu ư?"
Tương Quỳ nhíu mày, trong lòng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
"Ngươi có thể cứu được mấy người?" Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía xa xa lạnh lùng nói: "Cứu được mấy vạn ngươi ở đây rồi chọc vào Tế thần à?"
Lúc này Lữ Thiếu Khanh cần tránh Tế thần tìm nơi thích hợp để trở về. Chứ không phải ở đây gặp chuyện bất bình chẳng ta rồi bại lộ bản thân.
"Thứ ta đang mang quan trọng hơn tất cả mọi người cộng lại nhiều."
Lữ Thiếu Khanh cực kỳ lạnh lùng, tàn nhẫn vô hạn.
Tương Tư Tiên và Tả Điệp nghe được cũng cảm thấy trong lòng run lên.
Trơ mắt nhìn mấy vạn người đi chịu chết mà vẫn thờ ơ, nội tâm người này cứng rắn cỡ nào chứ.
Tương Tư Tiên nhìn Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng như thế, đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu.
Nếu cần, hắn sẽ tự tay mình giết trăm vạn người.
Loại người này, đạo tâm kiên cố vượt qua sức tưởng tượng.
Vốn Tương Tư Tiên còn muốn nói đỡ vài lời cho gia gia mình, nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng.
Thái độ của Lữ Thiếu Khanh nói cho nàng ta biết ai tới khuyên cũng vô dụng.
Câu nói cuối cùng của Lữ Thiếu Khanh khiến cho Tương Quỳ im lặng, không thể nói gì nữa.
Đúng là như vậy, cây cầu đen này không thể rơi vào tay Tế thần, nếu không toàn nhân loại sẽ gặp đại nạn.
"Chẳng lẽ không làm gì sao?" Tương Quỳ cảm tháy rất khó chịu.
Trơ mắt nhìn những người này bị lừa bịp, đi chịu chết, ông ta không đành lòng.
"Tiểu tử, nếu ta nhất định phải đi cứu người thì sao?" Tương Quỳ nghiến răng nói với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên quay sang hỏi Tương Tư Tiên: "Tư Tiên tỷ tỷ, gia gia tỷ không yêu tỷ sao? Ta đề nghị sau này ngươi không cần chăm sóc ông ta lúc về già nữa, để cho ông ta tự khóc đi"
Tương Tư Tiên dở khóc dở cười. Tương Quỳ nổi giận. Lữ Thiếu Khanh đang trần trụi châm ngòi quan hệ giữa mình và cháu gái sao?
"Tiểu tử hỗn đản, thích ăn đòn!"
Dù nổi giận nhưng Tương Quỳ lại hết sức đau đầu.
Tương Tư Tiên đã học thuộc lòng, phát lời thề rồi.
Nếu ông ta dám không nghe lời Lữ Thiếu Khanh đi cứu người, Tương Tư Tiên cứ chờ bị phản phệ đi.
Nghĩ tới đây, Tương Quỳ hận đến nghiến răng nghiến lợi, tiểu tử hèn hạ hỗn đản! Nếu chỉ là một cái cam đoan, căn bản ông ta không cần quan tâm, dù có mất mặt nuốt lời cũng không sao, chỉ cần có thể cứu người.
Nhưng bây giờ liên quan đến cháu gái ông ta không dám làm bừa.
Nhìn Tương Quỳ nghiến răng ken két như sẵn sàng nhào lên cắn chết mình bất kỳ lúc nào, Lữ Thiếu Khanh nói với Tương Quỳ: "Nếu ngươi muốn đi cứu người, ta có thể đồng ý để ngươi đi"
"Nhưng chúng ta mỗi người mỗi ngả, ngươi ở lại đây hấp dẫn sự chú ý của Tế thần cho ta."
Tương Quỳ: "Hừ, ngươi chắc chắn Tế thần nhất định sẽ tới sao?"
"Không chắc chắn, nhưng sẽ luôn có một cái "nhỡ may", đúng không?”
"Không chừng Tế thần đã đặt sẵn mai phục phía trước, xếp sẵn trận hình chờ chúng ta rồi. A, phì phì phì"
"Đồng ngôn vô ky, gió lớn thổi đi."
Lữ Thiếu Khanh vừa phì nước bọt vừa khởi động phi thuyền.
Phi thuyền bay qua chân trời đi qua bên cạnh bộ tộc kia.
Lữ Thiếu Khanh nói với Tương Quỳ: "Ngươi tranh thủ cân nhắc đi, chúng ta sẽ đi qua nhanh thôi."
Tương Tư Tiên thủ thỉ thuyết phục Tương Quỳ: "Gia gia, căn bản bộ tộc nhân loại không tin tưởng chúng ta. Chúng ta cứu được bọn họ một lần, không cứu được mãi mãi đâu."
Tương Quỳ hiểu ý cháu gái.
Cứu những người này rồi, nếu không thu xếp tốt, không có thời gian dài trấn an, căn bản họ sẽ không tin tế ti của mình sẽ hại mình. Chờ bọn họ đi rồi, quái vật tế ti lại quay lại, bọn họ lại ngoan ngoãn nghe lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận