Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1599

Chương 1599Chương 1599
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Mị Càn, như tia laser có thể xuyên thấu nội tâm hắn ta. Chỉ trong một khắc Mị Càn biến sắc, hắn hiểu được ngay hẳn ta đang nghĩ gì.
"Dù có là con trai ruột đi nữa, nhưng trước mặt lợi ích gia tộc, con trai vô dụng, còn không bằng con chó nhà có ích."
"Ừm, tổng kết một câu, cha ngươi không yêu ngươi!"
Lữ Thiếu Khanh bổ lên đầu Mị Càn như sấm sét giữa trời quang khiến cho hắn ta ong cả đầu.
Như một cây ma đao cắm sâu vào trong nội tâm hắn ta.
Chọc ra một cái lỗ thủng, máu tươi phụt ra ngoài, Mị Càn đau đến mức không thể thở nổi.
Cha mình thật sự không yêu mình sao?
Ánh mắt Mị Càn tràn đầy đau khổ, theo bản năng hẳn ta tiếp tục nghĩ theo hướng Lữ Thiếu Khanh gợi ý, có vẻ như hiện tại mình không có mấy tác dụng với MỊ gia.
Cao thủ, Mị gia còn rất nhiều cao thủ, không thiếu một Nguyên Anh nho nhỏ là hắn ta.
Thiên chỉ kiêu tử là để cho Mị gia nở mày nở mặt phải không?
Bây giờ hắn ta không thể nở mày nở mặt.
Cho tới bây giờ Mị Càn vẫn là thiên tài của Mị gia, tự nhận mình rất lợi hại.
Hảẳn ta là trụ cột tương lai của Mị gia, có hắn ta ở đây, tương lai Mị gia sẽ trở thành gia tộc đứng đầu Trung Châu.
Mi gia cho hắn ta tài nguyên tốt nhất, để cho hắn ta tu luyện.
Hắn ta cũng không cô phụ kỳ vọng của gia tộc dành cho mình, vẫn luôn là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi tại Trung Châu, mỗi một lần hắn ta đều bỏ người đồng lứa lại đằng sau.
Cho tới khi Lữ Thiếu Khanh xuất hiện. Lữ Thiếu Khanh khiến cho hắn ta hiểu được thì ra mình cũng không phải thiên tài tuyệt thé thật sự, còn có người lợi hại hơn mình nhiều.
Ngay cả Giản Nam mà xưa nay mình hoàn toàn không thèm nhìn đến hiện tại cũng bật lên khác hẳn, đột phá Hóa Thần trước cả mình ngay trước mắt mình.
Từ đó trở đi, tâm thái của hắn ta sụp đổ, bị đả kích nặng nề, suốt mấy ngày này hắn ta vẫn luôn phải điều chỉnh tâm tính.
Nhưng tâm tính nào phải nói điều chỉnh là điều chỉnh được đâu, bên này hắn ta còn chưa điều chỉnh được tâm tính, nằm mơ cũng muốn giết chết cái kẻ nghênh ngang xuất hiện trước mặt mình, lớn tiếng nói với mình rằng cha mình không yêu mình.
Đả kích như vậy, ai mà chịu nổi?
Bởi vậy, hiện tại tâm thái của Mị Càn lại càng hỏng hơn.
Chủ yếu là vì Lữ Thiếu Khanh nửa giật nửa giả khiến cho Mị Càn không nhận ra được có vấn đề.
Sau một lát đau khổ, Mị Càn lại cứng rắn đè nỗi đau trong lòng xuống, lần nữa tỉnh lại, hắn ta vẫn tin tưởng phụ thân của mình.
Dù phụ thân của mình không yêu mình cũng sẽ không hại mình như vậy.
Hắn ta lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Bớt ở đây nói hươu nói vượn đi, ta tin phụ thân sẽ không đối xử với ta như vậy."
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả trả lời: "Ta cảm thấy vừa rồi hình như ngươi tin rồi"
Câu này suýt nữa khiến cho Mị Càn hỏng rồi.
Mị Càn tỏa ra sát ý, miệng như ngậm hàn băng lạnh lẽo nói: "Ngươi không muốn chết thì cút ngay cho ta!"
"Nếu không."
"Nếu không thì sao? Ta là khách của cha ngươi đấy. Ta không đi đấy!"
Mị Càn nghe xong sát ý càng nặng thêm: "Ngươi không đi, đừng trách ta †âm ngoan thủ lạt." Cảm nhận được sát ý của Mị Càn, Lữ Thiếu Khanh không hề bối rối mà còn cười hắc hắc nói: "Ta nói rồi, cha ngươi không yêu ngươi, ta có chứng cứ."
Chứng cứ cái đầu ngươi.
Đầu tiên Mị Càn hơi khựng lại, sau đó, khí tức bộc phát muốn cho Lữ Thiếu Khanh nếm chút đau khổ.
Nhưng ngay khi khí tức bùng lên, hắn ta lập tức rùng mình.
Lữ Thiếu Khanh trước mắt bỗng nhiên phát ra khí tức kinh khủng, chớp mắt, hắn như biến thành một Ma Vương dưới vực sâu, uy áp mạnh mẽ khiến cho lòng hắn ta phát run.
Cảm giác này, hắn ta vô cùng quen thuộc.
"Hóa... Hóa Thần?"
Mị Càn chấn kinh. Tên gia hỏa hỗn đản này cũng là Hóa Thần sao?
Cảm nhận được khí tức Hóa Thần chân thực của Lữ Thiếu Khanh, sắc mặt hắn ta đau khổ nhăn nhó, miệng đắng nghét như vừa ăn một miệng đầy tâm sen.
Không có thiên lý mà. Vì sao tên gia hỏa hỗn đản này cũng là Hóa Thần?
Hơn nữa, hắn còn trẻ như vậy, vậy cái gọi là thiên tài như ta đây thật sự chỉ là chuyện cười trong mắt người khác thôi sao?
Bên này trái tim Mị Càn đăng chát, tâm tính lạnh lẽo như chìm hầm băng, mà Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn không có ý định bỏ qua cho hắn ta mà cười đến là xán lạn như chàng trai tỏa nắng.
"Ta nói rồi mà, cha ngươi không yêu ngươi."
"Ông ta không nói cho ngươi biết ta đã là Hóa Thần rồi sao?"
Lời này như một cây đao đâm thật sâu vào trái tim Mị Càn khiến cho nó tan nát.
Lữ Thiếu Khanh lại tiếp tục: "Ôi, cha ngươi cũng thật là, nhất định ông ta cảm thấy ngươi không được nên chẳng muốn nói cho ngươi nữa."
"Tới đi, đến lúc đó mắng cha ngươi một chút, ngươi cũng có thể giống như Giản Nam bước vào Hóa Thần."
"Dù sao thì ngươi cũng không có cách nào đột phá Hóa Thần cơ mà, học cũng không sao. Học biện pháp của người khác thì làm sao nào? Đột phá được là tốt rồi, phải không?"
Ngay từ đầu, hai mắt Mị Càn hơi sáng lên một chút, nhưng cuối cùng lại tối đi.
Hắn ta kiêu ngạo như thế, làm sao có thể nguyện ý đi theo sau mông người khác học cách của người ta được?
Mà cách đó xa xa, Mị Đại cảm nhận được sóng không khí trong trận pháp truyền đến thì cười đắc ý nói: "Xem ra hẳn ta ở trong đó rất vất vả."
Mị Lâu sờ sờ ria mép, hết sức hài lòng: "Tiểu nha đầu Mị Á làm việc không tệ"
"Dùng trận pháp vây khốn được một vị Hóa Thần, cũng đủ để kiêu ngạo."
"Hừ, chỉ có thiên tài Mị gia chúng ta mới có thể làm được."
Mị Đại không am hiểu về trận pháp, bèn hỏi Mị Lâu: "Nhị trưởng lão, muốn giết hắn phải mất bao lâu?"
"Vội cái gì?" Mị Lâu rất bất mãn với Mị Đại vội vàng nóng vội: "Hắn là Hóa Thần đấy, ngươi tưởng Hóa Thần dễ giết vậy à?" "Lợi dụng trận pháp vây khốn hắn, để cho hắn cạn kiệt hơi sức đi, dùng thời gian đổi lấy mạng một vị Hóa Thần, đáng giát"
Đương nhiên Mị Đại biết là cực kỳ đáng giá. Hắn ta nói: "Chỉ sợ càng để lâu càng dễ xảy ra vấn đề."
"Có ta ở đây, còn có thể xảy ra vấn đề gì?" Mị Lâu xem thường, không thèm để Lữ Thiếu Khanh vào mắt.
Giọng nói tự tin của lão ta khiến cho Mị Đại yên tâm hơn, cùng Mị Lâu ở đây chờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận