Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1033. Hào phóng một tí, sẽ có cách giải quyết thôi



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Kiếm Lan thì thôi đi, trị giá không được mấy viên linh thạch đâu, nhưng Kiếm Nhất thì khác.”“Thiên tài như Kiếm Nhất đây há có thể dùng linh thạch để cân đong sao? Có hắn ta, có thể bảo đảm Kiếm gia vạn năm thái bình, hắn ta, ba ngàn vạn viên linh thạch muốn kiếm về lúc nào chả được.”“Ngươi sống vô dụng rồi, chút đạo lý này cũng không hiểu à?”“Còn nữa, trước mặt bao nhiêu người thế này, dù ngươi có tiếc ba ngàn vạn viên linh thạch, cho rằng Kiếm Nhất không đáng, ngươi cũng không thể nói ra trần trụi như thế.”“Làm thế, sẽ khiến cho Kiếm gia trở thành trò cười của mọi người đấy, có đúng không?”“Cho nên, hào phóng một chút đi, quả quyết một chút đi, không nên tính toán chi li như nữ nhân ở đây, đừng có để người khác xem thường Kiếm gia.”“Còn nữa, hôm nay ngươi tính toán ở đây sẽ để lại ấn tượng rất xấu cho Kiếm Nhất, ngày sau hắn ta làm gia chủ nhất định sẽ trả thù ngươi. Ngươi không sợ sao?”“Vì chính ngươi, vì Kiếm gia, hào phóng một chút đi, tình thế sẽ có hướng giải quyết.”Thì Cơ nghe xong, thấp giọng nói: “Sao nghe có vẻ hơi vô sỉ nhỉ?”Đàm Linh rất tán thành, lập tức tỏ vẻ đồng ý: “Không sai, chính là vô sỉ.”“Tên hỗn đản này chính là một hỗn đản vô sỉ, vô sỉ tham lam hèn hạ.”Thì Cơ cười ha hả hỏi lại: “Nhưng mà, Linh tỷ tỷ, tỷ không cảm thấy rất đã sao?”“Sắc mặt Kiếm Ngũ đại nhân rất khó coi đó.”Đàm Linh bó tay rồi, nha đầu này sùng bái hắn rồi sao?Ngươi đang học tập theo tấm gương xấu đó.Mà chứng kiến hành động của Lữ Thiếu Khanh, mọi người xung quanh cũng đều âm thầm mắng vô sỉ.Đây là lần đầu tiên họ thấy có người phách lối dọa dẫm như thế, nói một hồi đến là hiên ngang lẫm liệt, nói đến mức Kiếm gia đưa linh thạch cho mình mà vẫn phải cảm tạ mình.Quá vô sỉ.Kiếm Ngũ lảo đảo. Khiêu khích trắng trợn.“Linh thạch thì không có, Kiếm Nhất ta cũng phải cứu về.” Kiếm Ngũ phẫn hận: “Nó mà thiếu một cọng lông tơ, ta sẽ giết ngươi!”“Chát!” Lại một cái tát nữa, Lữ Thiếu Khanh run rẩy: “Ngươi đừng làm ta sợ, nếu ngươi còn làm ta sợ ta sẽ lại phải đánh hắn ta đó.”Nói xong, hắn lại lật tay tát chát một phát nữa.“Ngươi!” Hai mắt Kiếm Ngũ đỏ bừng, hận ý xông thẳng lên tận chân trời cuốn cả mưa gió.Kiếm Nhất chỉ hận mình không ngất luôn đi. Hai mắt hắn ta đỏ bừng, hắn ta cảm thấy mình thế này thà rằng chết đi còn hơn.“Sĩ khả sát, bất khả nhục!”Cuối cùng, Kiếm Nhất chỉ có thể hô lên một câu như thế đầy đáng thương.“Đúng đúng, sĩ khả sát bất khả nhục.” Lữ Thiếu Khanh nói với Kiếm Ngũ: “Có nghe thấy không? Ngươi không được làm nhục hắn ta.”Ta đi!Thật vô sỉ!Cả đám người đều im lặng.Ngươi có muốn xem thử xem ai đang nhục nhã Kiếm Nhất không?Kiếm Lan cũng không nhịn nổi nữa. Nàng ta chưa bao giờ thấy đệ đệ mình bị người khác nhục nhã đến vậy, bèn gào lên với Kiếm Ngũ: “Trưởng lão, ngài vẫn còn nói chuyện sao?”Trong lòng Kiếm Lan vẫn đang hỏi thăm Kiếm Ngũ, nếu không phải vì cùng tổ cùng tông, nàng ta đã chào hỏi tổ tông Kiếm Ngũ mười lần tám lần rồi. Kiếm Ngũ chợt cảm thấy yết hầu mình ngòn ngọt, một ngụm máu tươi xông lên. Lão đã nội thương.Lão tung hoành trên Hàn tinh biết bao nhiêu năm, hôm nay ở đây lại bị một tiểu tử còn hôi tóc máu của Nhân tộc chọc cho nổi giận lôi đình mà không thể làm gì.Cuối cùng, Kiếm Ngũ đành cúi đầu, nghiến răng căm hận nói: “Thả Kiếm Nhất, ta sẽ không truy sát ngươi trong Tuyệt Phách Liệt Uyên này.”Kiếm Năm không muốn xì ra ba ngàn vạn viên linh thạch, hơn nữa lão vẫn ẩn giấu chút tâm tư.Không truy sát Lữ Thiếu Khanh trong Tuyệt Phách Liệt Uyên này, nhưng ra bên ngoài nhất định lão sẽ không bỏ qua cho Lữ Thiếu Khanh.Trừ phi ngươi có thể trốn trong Tuyệt Phách Liệt Uyên này cả đời, đừng bao giờ thò mặt ra bên ngoài, nếu không, ta sẽ khiến cho ngươi phải hối hận vì hành động của mình ngày hôm nay.Kiếm Ngũ đã hạ quyết tâm, cả đời này đây là lần đầu tiên lão muốn giết một người mãnh liệt đến thế.Không giết Lữ Thiếu Khanh, lão quyết không bỏ qua.Chút tâm tư của Kiếm Ngũ có thể giấu được người khác nhưng không gạt được Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Ba ngàn vạn mai linh thạch, dẫn người rời đi, thề sẽ không đuổi giết chúng ta nữa. Nếu không, không có đàm phán gì hết!”Nhưng một khắc sau, Lữ Thiếu Khanh chợt đổi thái độ, đổi cả giọng nói, gấp rút nói với Kiếm Ngũ: “Ngươi thề ở đây, ngay bây giờ đi, rời khỏi Tuyệt Phách Liệt Uyên ta sẽ thả hai người bọn họ.”Lữ Thiếu Khanh thay đổi thái độ bất ngờ khiến cho tất cả mọi người đều không hiểu nổi.Mới vừa rồi còn há miệng đòi ăn, bộ dạng như thể nếu ngươi không đồng ý điều kiện chắc chắn ta sẽ không thả người.Mà bây giờ đột nhiên hắn lại đổi ý, không cần ba ngàn vạn viên linh thạch nữa, chỉ cần Kiếm Ngũ thề sẽ lập tức thả người.Xảy ra chuyện gì vậy?Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người đều nghi hoặc, cho dù là Kế Ngôn cũng không đoán ra được sư đệ mình muốn làm gì.Kiếm Ngũ cũng sững sờ, không rõ Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.Mà Lữ Thiếu Khanh lại có vẻ rất lo lắng, rống lên với Kiếm Ngũ: “Nhanh lên, nếu không ta sẽ giết hai người bọn họ!”Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.“Ngươi muốn giết ai?”Giọng nói lạnh lùng không có tí cảm xúc nào như âm thanh của thượng tiên trên cửu thiên vọng xuống.Giọng nói này khiến cho hai con Tiểu Bạch bên cạnh Tiêu Y và Lữ Thiếu Khanh đều xù lông.Tim ngừng đập, máu huyết đông cứng, đến hơi thở cũng gần như cứng lại.Lần này Lữ Thiếu Khanh có thể cảm nhận được một cách chân chân thật thật, thực tế rõ ràng có một ánh mắt đang nhìn mình cực kỳ giống ánh mắt của Tiên Đế.Lạnh như bưng, hờ hững, kinh khủng, xuyên thủng tất cả.Lúc này hắn như một con thỏ trắng nhỏ bị một con mãnh hổ theo dõi.Bị mãnh hổ nhìn chằm chằm, con thỏ trắng nhỏ là hắn có chắp cánh cũng khó mà trốn được. Hết chương 1033.

Bạn cần đăng nhập để bình luận