Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 750 - Đây là dấu hiệu đột phá



Chương 750: Đây là dấu hiệu đột pháNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLinh khí nồng đậm, hắn đánh giá một chút, lúc đầu cần một năm rưỡi, giờ hắn chỉ cần hơn một năm là được rồi.Thời gian còn lại có thể dùng để tu luyện.Chiến đấu trên đường đi, còn cả loạn lưu gặp trong hư không khiến hắn thu hoạch không ít, rất nhanh, Lữ Thiếu Khanh liền đắm chìm trong tu luyện.Trong lúc Lữ Thiếu Khanh chìm trong tu luyện, trên quan tài một lần nữa xuất hiện bóng dáng nữ nhân kia.Nữ nhân đã trở nên chân thực hơn so với trước kia, vừa nhìn đã có máu có thịt, giống như người thực.Tuy nhiên nàng ta có thể xuyên thẳng ra từ trong quan tài thì có thể khẳng định nàng ta vẫn là một linh hồn thể.Hình dạng chân thực của nữ nhân khiến sắc đẹp của nàng ta càng thêm kinh tâm động phách, tay mềm mại, da trắng nõn nà, như một tiên nữ bước ra từ trong bức họa.Với sự xuất hiện của nàng ta, quang mang chung quanh dường như ảm đạm vài phần vì mỹ mạo của nàng ta.Nữ nhân lơ lửng trên quan tài nhìn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt bình tĩnh mang theo vài tia khác thường.Nàng ta nhìn rất lâu sau đó lại ngẩng đầu nhìn tinh không trên đỉnh đầu.Trên tinh không, vô số ngôi sao lấp lóe tỏa ra tinh quang sáng chói.Tuy nhiên, cùng với cái ngẩng đầu của nữ nhân, tinh không trên đỉnh đầu có biến hóa.Tinh không như nước biển tách ra, nó như bị một con bàn tay vô hình đẩy ra từ chính giữa, vô số tinh thần bị dạt ra hai bên.Ở giữa xuất hiện ba ngôi sao sáng chói mắt, không phải mặt trời mà hơn hẳn mặt trời.Tia sáng chói mắt bộc phát, cho dù là mặt trời đứng trước mặt cũng không thể không tự ti mặc cảm.Xung quanh bọn chúng là bóng tối vô tận, bọn chúng bộc phát ra quang mang quỷ dị, treo trên tinh không, quang mang bắn ra không hề rơi xuống đại điện này.Nữ nhân ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn ba ngôi sao còn chói mắt hơn mặt trời.Cánh tay trắn noãn mềm mại từ từ duỗi ra, tóm vào hư không một cái như muốn bóp nát ba ngôi sao.Trên gương mặt bình tĩnh lộ ra vẻ hung tợn, cả người trở nên đằng đằng sát khí.“Lần này, sẽ không lại cho các ngươi bất kỳ cơ hội nào “Giọng nói lạnh lẽo quanh quẩn trong phòng, Lữ Thiếu Khanh đang tu luyện nhướn mày như nhận ra gì đó.Nữ nhân thấy thế, vung tay lên, một cỗ khí tức huyền diệu giáng lâm, bao phủ Lữ Thiếu Khanh.Lông mày Lữ Thiếu Khanh giãn ra, tiếp tục tu luyện, đồng thời linh lực trong cơ thể hẳn bắt đầu lăn lộn chậm rãi, đây là dấu hiệu đột phá.Tim Úc Linh rất bất an, đi tới thành Vĩnh Ninh đã gần như nửa tháng.Trong nửa tháng, nàng ta và Lữ Thiếu Khanh vẫn đợi ở chỗ Thái gia sắp xếp cho bọn họ, không có đi ra ngoài.Lữ Thiếu Khanh cũng trốn trong phòng, nửa tháng không lộ diện.Nàng ta vốn định tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi này để nhanh chóng dưỡng tốt vết thương, giúp trạng thái của mình khôi phục đến đỉnh cao.Nhưng mà vừa nghĩ đến tình cảnh hiện tại của hai người, Úc Linh liền không cách nào tĩnh tâm lại.Đến nỗi cho tới bây giờ thương thế của nàng ta cũng không có khôi phục một chút nào.Hôm nay Úc Linh vẫn không thể tĩnh tâm tu luyện.Ngày hôm nay nàng ta thậm chí còn hoảng hốt hơn so với bình thường, luôn cảm giác có chuyện sắp xảy ra.Nàng ta đi ra, mở cửa phòng, nhìn về phía phòng Lữ Thiếu Khanh, vẫn như trước, cửa phòng đóng chặt."Thật sự là tên hỗn đản đáng giận, cũng không biết đã chết chưa."Úc Linh rất không cam lòng, đã là lúc nào rồi mà còn ngủ, một chút động tĩnh cũng không có.Thân là người Thánh tộc, Úc Linh rất rõ ràng tính cách người Thánh tộc.Bởi vì hoàn cảnh ở Hàn Tinh ác liệt, tính cách người Thánh tộc không có được mấy người tốt.Đồng thời, vật tư thiếu hụt cũng làm cho không ít người Thánh tộc tính toán chi li.Đặc biệt là những đại gia tộc, gia tộc càng lớn, lại càng keo kiệt.Hai mươi vạn viên linh thạch, tuyệt đối không phải là một con số nhỏ, có thể nuôi sống rất nhiều người và mua rất nhiều vật tư.Thái gia tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn giao hai mươi vạn viên linh thạch này cho Lữ Thiếu Khanh.Hiện tại vẫn không có động tĩnh gì cũng đã là không bình thường rồi.Tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng của Thái Úc, nhưng đến một câu hỏi han ân cần cũng không có, ngay cả thị nữ cũng không phái tới, đủ để nhìn ra thái độ của Thái gia đối với hai người bọn họ.Chờ Thái Úc khỏe lại, hai người bọn họ sẽ không có ngày lành.Úc Linh cảm thấy sự bình tĩnh hiện tại là chỉ sự bình tĩnh trước khi bão táp ập tới.Đợi đến khi bão tố tới, nàng ta và Lữ Thiếu Khanh đều bị chết đuối.Úc Linh đi tới trước cửa phòng Lữ Thiếu Khanh, muốn gõ cửa bảo Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.Ít nhất, hãy nghĩ cách chuồn êm ra khỏi đây.Nhưng mà, sau khi tới nơi này, nàng ta lại chần chờ. Không đúng, ta quan tâm đến tên khốn này để làm gì? Hắn chết thì chết, liên quan gì đến ta?Nhưng nghĩ lại, hiện tại mình và hắn đang ở trên cùng một chiếc thuyền, lợi ích hiện nay của hai người là một.Ta là nể tình Tiểu Y muội muội mới tới nhắc nhở ngươi.Nghĩ vậy, Úc Linh đập mạnh cửa phòng, làm ván cửa bùm bùm rung động.Bên trong không có bất kỳ động tĩnh nào, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không có.Không đúng, cho dù là ngủ, bên trong hẳn là phải có tiếng hít thở mới đúng.Úc Linh không cảm nhận được hơi thở của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng cả kinh, tên hỗn đản kia sẽ không lặng lẽ chạy trốn chứ?Biết mình chọc phải Thái gia, cũng biết Thái gia không dễ trêu, cho nên để Úc Linh nàng ta ở lại chỗ này hấp dẫn lực chú ý của Thái gia, sau đó nhân cơ hội mang tiền chạy trốn.Úc Linh càng nghĩ lại càng cảm thấy có khả năng này.Với tính cách Lữ Thiếu Khanh, làm ra loại chuyện này cũng không lạ thường một chút nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận