Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1077: Kiếm Ngũ khôi phục, tràn ngập sát ý

Chương 1077: Kiếm Ngũ khôi phục, tràn ngập sát ýChương 1077: Kiếm Ngũ khôi phục, tràn ngập sát ý
Kiếm Ngũ nghe vậy không ngờ không tức giận mà còn cười ha hả trả lời: "Chờ lát nữa các ngươi sẽ biế."
Khôi phục được thực lực, lão tràn đầy tự tin, lần này dù Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn có liên thủ lão cũng không sợ.
Đàm Linh nhìn Mộc Vĩnh, hỏi: 'Mộc Vĩnh đại nhân."
Mộc Vĩnh mặc kệ nàng ta, chỉ về phía xa xa nói với Kiếm Ngôn: "Bọn họ ở kia kìa, đi giết đi."
Lúc này ánh mắt Mộc Vĩnh lạnh băng và ác liệt một cách rõ ràng, như một vị Quân Vương vô tình.
Chỉ một câu nhẹ nhàng liền định sống chết của người khác. Kiếm Ngũ không từ chối, đây cũng chính là nguyên nhân lão đến đây.
Nỗi nhục mà Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn tặng cho lão quá lớn.
Lão nhất định phải tự tay giết chết hai người bọn họ mới có thể rửa sạch sỉ nhục.
Kiếm Ngũ đằng đẳng sát khí nghiêm túc nói: "Đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ hái đầu hai bọn chúng tới!"
Nỗi hận trong lòng Kiếm Ngũ xông lên tận trời, lão thâm thê thế nào cũng phải hái đầu của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn xuống, làm thành tiêu bản, đây là chiến lợi phẩm của lão.
Mộc Vĩnh gật đầu, nhưng vẫn khuyên bảo Kiếm Ngôn: "Ngàn vạn lần không thể khinh thường!"
"Ngươi có giết được Kế Ngôn không không quan trọng, nhưng Lữ Thiếu Khanh kia nhất định phải chết!"
"Lữ Thiếu Khanh!" Kiếm ngũ ngẩn ra. Lữ Thiếu Khanh này đâu ra thế này?
"Lữ Thiếu Khanh chính là Trương Chính, hắn dùng tên giả." Mộc Vĩnh cũng rất cạn lời, nếu không được Nhị trưởng lão cho biết tên thật của Lữ Thiếu Khanh, chính hắn ta cũng vẫn đang mơ mơ màng màng.
Trời sinh giảo hoạt.
Kiếm Ngũ nói vâng rồi nhoáng một cái bay đến chỗ Lữ Thiếu Khanh.
"Đại nhân yên tâm, ta sẽ đi hái đầu Nhân tộc tỉ tiện về ngay."
Giọng nói tràn đầy tự tin.
Kiếm Ngũ cực kỳ tự tin, lần này ai đến cũng không thể cứu được bọn Lữ Thiếu Khanh.
Thần thức của Mộc Vĩnh khóa chặt Kiếm Ngũ. Hắn ta cũng giống lão, tràn đầy tự tin.
Trừ phi Lữ ThiếU Khanh và Kế Ngôn có thể kiếm được thứ đan dược giống như hắn ta cho Kiếm Ngũ vậy.
Nhưng khả năng này thấp vô cùng.
Mộc Vĩnh lẩm bẩm một mình: "Ta không tin các ngươi có được linh đan thất phẩm, gần như tiệm cận với bát phẩm”
Loại đan dược này, chính hắn ta cũng không có được bao nhiêu.
Đều là đan dược cổ sư phụ hắn ta để lại cho.
Nếu không vì lần này, chắc chán hắn ta sẽ không cho Kiếm Ngũ.
Kiếm Ngũ ăn được đan dược này, chẳng những có thể khôi phục phần lớn thực lực chỉ trong thời gian ngắn mà sau này lão còn có thể dễ dàng đột phá, bước vào cảnh giới Hóa Thần.
"Dùng một viên linh đan thất phẩm đổi lấy cái đàu trên cổ ngươi, coi như cũng đáng giá."
Ánh mắt âm u, dường như Mộc Vĩnh có thể thấy được Lữ Thiếu Khanh cách xa vạn dặm.
Ở đó sương trắng mịt mờ, có thần khí lọt ra.
Mộc Vĩnh lẩm bẩm: "Ngươi không thể chạy thoát."
Lúc này ba người Đàm Linh vẫn khó mà tin được.
Bọn họ vẫn không thể chấp nhận được việc Mộc Vinh muốn Kế Ngôn giết hai người Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.
Cái này tính là gì?
Qua sông đoạn cầu phải không? Đàm Linh hơi tức giận: "Mộc Vĩnh đại nhân, tốt xấu gì Lữ Thiếu Khanh cũng từng giúp ngài phải không?"
"Vì sao ngài còn muốn đưa Kiếm Ngũ đại nhân đi đối phó với họ?"
Với sự thù hận của Kiếm Ngũ dành cho Lữ Thiếu Khanh, chắc chắn lão sẽ không nương tay.
Thì Cơ và Thì Liêu cũng bất mãn, thậm chí còn nhìn Mộc Vĩnh bằng ánh mắt khinh bỉ.
Đằng trước nói một đẳng, sau lưng lại làm một nẻo, đây là hành vi của tiểu nhân.
Nhưng Mộc Vĩnh xem thường ánh mắt phẫn nộ của họ.
Hắn ta nhàn nhạt giải thích: "Bọn họ là Nhân tộc, chúng ta là Thánh tộc, thế bất lưỡng, hai tộc thế bất lưỡng lập. Đàm Linh lại càng bất mãn hơn: "Mộc Vĩnh đại nhân, Nhân tộc và Thánh tộc có thể cùng tồn tại, sư phụ ta đã nói vậy. Hắn đâu có đắc tội với ngài phải không?"
Không đắc tội với ta ư?
Đắc tội với ta cực hung ác ấy chứ.
Mộc Vĩnh lắc đầu khẽ cười hỏi: "Ngươi cho rằng ta muốn giết bọn họ là do oán hận cá nhân ư?”
Hắn ta lười giải thích: "Các ngươi về đi, chuyện nơi này không liên quan đến các ngươi."
"Đương nhiên, nếu các ngươi muốn ra tay thì ra tay đi."
Ba người Đàm Linh im lặng.
Ba người tự biết thân biết phận, Đàm Linh mới chỉ là Nguyên Anh tâng hai, hai tỷ đệ Thì Cơ Thì Liêu chỉ mới gia nhập Nguyên Anh kỳ, là Nguyên Anh tầng một.
Cộng lại cũng không thể là đối thủ của Mộc Vĩnh.
Nói cách khác, ba người bọn họ muốn ngăn cản cũng không cản được.
Đàm Linh vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng ta hy vọng có thể thuyết phục Mộc Vĩnh: "Mộc Vĩnh đại nhân, ngài làm vậy không sợ bị người khác chê cười sao?”
Mộc Vĩnh lắc đầu. Ta làm vì Thánh tộc, sợ gì người khác chê cười.
Hắn ta lười giải thích, chỉ nói: "Các ngươi cố mà xem đi, xem bọn họ vùng vẫy giãy chết thế nào."
Kiếm Ngũ đi tới chỗ Lữ Thiếu Khanh, mê cung trận tràn ngập sương trắng mịt mờ phủ vài dặm xung quanh, không ai có thể thấy rõ được cảnh tượng bên trong. Lúc này, đột nhiên bên trong có tiếng động vọng ra.
Đầu tiên, Kiếm Ngũ sững sờ, Nhân tộc đang làm gì bên trong vậy?
Mà giọng nói của Mộc Vĩnh đột nhiên vang lên như thể khá gấp rút, hét thẳng vào tai lão: "Ra tay, nhanh chóng ra tay, bọn chúng muốn chạy trốn!"
Kiếm Ngũ cũng kịp phản ứng, không gian sóng sánh.
Sát khí cuốn dày đặc trên mặt Kiếm Ngũ, khí tức kinh khủng chảy ra mãnh liệt.
"Muốn chạy trốn à? Nằm mơ đi!'
"Trả giới chỉ trữ vật cho ta!"
Kiếm Ngũ hét lớn, trường kiếm trong tay sáng bừng lên, kiếm quang vọt lên trăm trượng rồi giáng xuống thật mạnh.
Tiếng thét vang vọng tận chân trời, kiếm khí cường đại tung hoành, chấn động đại địa.
Trước một kiếm này, mê tung trận tứ phẩm lại có vẻ rất nhỏ bé, trước thực lực cường đại của Kiếm Ngũ vỡ ra ầm ầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận