Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2092

Chương 2092Chương 2092
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Thiều Thừa nghĩ lại còn thấy hoảng hốt.
Chẳng trách tiểu tử khốn kiếp này không chào hỏi tiền bối bọn họ một tiếng đã bỏ đi. Hóa ra là có tật giật mình. Nhún hai vai, Lữ Thiếu Khanh la hét: “Đại sư huynh làm, con không hề động thủ, người không thể chỉ đánh mình con.”
“Muốn đánh thì phải công bằng một chút, ngay cả sư huynh với sư muội đầu phải đánh.” Tiêu Y bu môi, liên quan méo gì đến ta.
Kế Ngôn từ trong cửa truyền tống bước ra, lạnh lùng nói: “Ta chỉ là nghe lời đệ.”
“Được, giờ ta ra lệnh cho huynh đi đánh sư phụ.”
“Ấu trĩ!” Kế Ngôn không thèm để ý đến Lữ Thiếu Khanh, vừa sải bước đã rời khỏi nơi này. Hắn ta chỉ để lại một âm thanh: “Tâm đắc, tranh thủ thời gian viết đi!”
Nghe đến tâm đắc, Thiều Thừa bỗng nhiên cũng cảm thấy mất hết cả hứng, đánh người cũng không còn cảm thấy có ý nghĩa.”
“Ai, khốn kiếp.” Thiều Thừa bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi làm loại chuyện này, không thể suy nghĩ thật kỹ một chút à?” “Chẳng phải chỉ vài yêu tộc đắc tội với ngươi thôi sao, ngươi có cần phải ác như vậy không?”
“Con vì tốt cho tiền bối thôi.” Lữ Thiếu Khanh vẫn là câu nói kia: “Nếu không phải vì đám chim ngốc bọn hắn, con cũng lười chẳng muốn làm những chuyện này.”
Thiều Thừa liếc mắt, tuy nhiên rất nhanh, ông tự cúi đầu suy tư.
Ông cũng biết mình nhị đồ đệ chưa từng làm chuyện gì vô nghĩa.
Suy tư một phen, Tiêu Y cũng ở bên cạnh nhắc nhở vài câu. Thiều Thừa cũng hiểu ra dụng tâm lương khổ của Lữ Thiếu Khanh.
Cuối cùng ông thở dài một tiếng nói: “Ngươi làm như vậy, yêu tộc chưa chắc sẽ cảm kích.”
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, chạy tới tảng đá của mình nằm xuống: “Con cũng không định bắt bọn hắn cảm kích, con chỉ cần Bạch Thước tiền bối làm cho tốt, nhất thống yêu tộc, thiên thu vạn đại.”
Thiều Thừa gật đầu: “Bạch Thước tiền bối trọng tình trọng nghĩa, nàng nhất thống yêu tộc, cũng là một chuyện tốt."
“Tiểu Hồng bọn hắn đi theo bên cạnh tiền bối cũng có thể được chiếu cố tốt hơn.”
“Thôi đi.” Lữ Thiếu Khanh khit mũi coi thường, đàng hoàng nói: “Con lo lắng cho mười tỷ linh thạch của con.”
“Đợi nàng thống nhất yêu tộc, về sau tìm nàng đòi linh thạch sẽ càng dễ dàng hơn, hơn nữa còn có thể đòi lợi tức.”
Thiều Thừa tức chết: “Khốn kiếp, linh thạch, linh thạch, ngươi không nhắc đến linh thạch sẽ chết à.”
“Không thể.” Lữ Thiếu Khanh sờ trữ vật giới chỉ của mình một chút, rất tiếc nuối nói: “Đáng tiếc lần này không mò được chỗ tốt gì, đáng tiếc.” Hủy Kỳ thành cùng Phượng thành, Lữ Thiếu Khanh không đi cướp nhà kho của Khuyển tộc và Mặc Nha tộc.
Điều này khiến Lữ Thiếu Khanh rất tiếc nuối. Đương nhiên, trong đó cũng có nguyên nhân không tiện ra tay.
Hủy Kỳ thành, có thể gía họa cho Khuyển tộc, hủy Phượng thành, càng không để lộ mặt, không để người ta bắt tận tay day tận mặt.
Cho dù có người đoán được, cũng biết là vì yêu tộc, chiếm được đại nghĩa.
Nếu như ra mặt đoạt linh thạch, trong mắt yêu tộc chính là cướp bóc, đại nghĩa gì đó chẳng có thể đứng vững chân nữa.
Dễ khiến người ta nắm vào điểm này nhằm vào Bạch Thước.
Nếunhư vậy, hắn hủy Kỳ thành cùng Phượng thành cũng không có ý nghĩa gì.
“Ai nha, chúng ta, vẫn là quá tốt rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ lười biếng kia, Thiầu Thừa lại xông lại, giơ tay lên muốn cho Lữ Thiếu Khanh một bàn tay. “Sư phụ, vẫn chưa đi viết tâm đắc à?”
Một câu, Thiều Thừa lập tức ỉu xìu.
“Hừ, ta đi tìm tổ sư cùng chưởng môn, sư huynh bọn hắn.”
Thiều Thừa phẩy tay áo bỏ đi: “Tiểu Y con viết trước đi, về ta sẽ hướng dân con saul”
Tiêu Y suýt nữa rớt nước mắt ngay tại chỗ.
Sư phụ cũng trở nên giảo hoạt như vậy sao.
“Nhị sư huynh, có thể nào, bớt một chút không?”
Mười lăm vạn chữ tâm đắc, huynh tưởng là linh thạch à? Lữ Thiếu Khanh gật đầu, rất hào phóng nói: “Cũng được, vì sao không được chứ?” Mắt Tiêu Y sáng lên, hận không thể ôm Lữ Thiếu Khanh hôn một cái: “Thật sao? Tạ ơn Nhị sư huynhl” “Muội đi tìm Đại sư huynh, huynh ấy đồng ý, ta không có ý kiến.”
Tiêu Y ứa nước mắt, tìm Đại sư huynh, nàng lại không dám.
Mười lăm vạn chữ, chỉ có thể từ từ mà hoàn thành.
Cây ngô đồng ở bên thu hết tất thảy vào mắt, rất cạn lời, cuối cùng vô cùng khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi đúng là một tên khốn kiếp.”
Quả thực là một Tiểu Bá Vương.
Lữ Thiếu Khanh không tức giận, ngồi xuống, cười khì khì: “Đa tạ khích lệ.”
Sau đó chỉ vào một gốc cây ngô đồng cành lá um tùm, trưởng thành khỏe mạnh xa xa nói: “Nào, đây là nhi tử của ngươi, hai phụ tử các ngươi cùng nhau ôn chuyện đi.” Cây ngô đồng phất tay theo hướng Lữ Thiếu Khanh biến mất, hùng hùng hổ hổ: “Không phải nhỉ tử ta, khốn kiếp.” Tiểu Hắc ở trên đầu hắn ta mổ một cái: “Không được phép mắng ba ba của ta.”
Lữ Thiếu Khanh lóe lên một cái, về tới phòng mình.
Dù đã rời đi hơn hai năm, trong phòng dưới sự bảo hộ của trận pháp vẫn không nhuốm bụi trần, sạch sẽ như mới.
Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái: “Lâu lắm rồi không được ngủ một giấc ngon lành, tu luyện không ngủ được, còn tu luyện cái gì chứ?”
Ngã đầu xuống là ngủ, vừa ngủ đã hơn một tháng. Sau khi tỉnh lại, Lữ Thiếu Khanh cảm thụ một chút, lắc đầu, thấp giọng nói: “Có Xuyên Giới bàn tiện thì tiện thật, nhưng thời gian nhanh quá, trên đường không có thời gian để nghỉ ngơi.”
“Đã bao lâu rồi không được ngủ một giấc ngon lành, ai, ai ngủ ngon người đó giác ngộ trước, cuộc sống như vậy mới gọi là ngày tháng tu luyện tiêu dao, khì khi.”
Cười hai tiếng, Lữ Thiếu Khanh nhìn trữ vật giới chỉ của mình, sắc mặt lập tức xụ xuống. Vung tay lên, tất cả đại trận trong phòng vận chuyển. Sau đó, Lữ Thiếu Khanh tiến vào Thời Quang Òc.
Bởi vì xuất hiện vết nứt, nơi này một lần nửa trở nên hoang vu đổ nát.
Linh khí chung quanh như có như không, cho dù quan tài hay bàn linh bài đều trở nên ảm đạm vô quang.
Lữ Thiếu Khanh thấy nhìn thấy mà giật mình, lo lắng không thôi: “Nhìn còn bị thương hơn lần trước, thế này thì phải bao nhiêu linh thạch mới được đây?” “AI.”
Lữ Thiếu Khanh mang tâm tình nặng nề bắt đầu kiểm kê thu hoạch mấy ngày nay của mình.
Trước đó tu luyện một lần, linh thạch trong tay không đủ năm ngàn vạn, tu luyện lần thứ hai cũng không đủ.
Về sau ở yêu tộc thu được không ít linh thạch.
Sau khi kiểm kê một phen, ngoài vật liệu đan dược các loại chăng qua cũng hơn tám ngàn vạn linh thạch, ngay cả một mục tiêu nhỏ cũng chưa tới.
Cộng thêm trước đó mình dự trữ chẳng qua cũng chỉ được khoảng mười ba tỷ viên linh thạch.
Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài, nước mắt lưng tròng, tâm trạng bi thương hoang vu giống như hoàn cảnh chung quanh: “Hành trình đi yêu tộc lần này, lỗ to rồi.”
“Thu thập và nỗ lực không có mối quan hệ trực tiếp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận