Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 266 - Hiểu lầm?



Chương 266: Hiểu lầm?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“ Hiểu lầm?”Lữ Thiếu Khanh nhìn Tiêu Nghĩa Khánh như nhìn thằng ngốc, kỳ quái hỏi: “Không nên chứ?”“Không có gì là không nên.” Tiêu Nghĩa Khánh không muốn đánh nữa, lúc này lão ta chỉ muốn giữ lấy mạng mình, thái độ lại càng khiêm tốn, thậm chí còn hơi khom lưng xuống: “Chúng ta thực sự có hiểu lầm.”Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh thậm chí còn mang thêm vài phần thương hại, lão gia hỏa này già quá ngốc rồi hay sao?“Ta nói là, ngươi không nên sống tới tuổi này, sống lâu thế rồi, tưởng một câu hiểu lầm là có thể giải quyết sao?”Nói xong, Lữ Thiếu Khanh chỉ trường kiếm vào Tiêu Nghĩa Khánh, hét lớn: “Tới đi, quyết chiến sinh tử.”Tiêu Nghĩa Khánh lại càng phẫn nộ. Mình đã cúi đầu thế rồi mà vẫn còn bị chế giễu như thế.Thật tưởng ta dễ bắt nạt sao?Ánh mắt lão ta lạnh lẽo âm u, nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, nghiến răng nói: “Đừng ép ta.!”“Đúng là muốn ép ngươi đấy.” Lữ Thiếu Khanh không cho Tiêu Nghĩa Khánh đường lui: “Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi lại không ra tay, ta sẽ dùng kiếm chặt ngươi.”Tới nước này, Tiêu Nghĩa Khánh biết mình không còn đường lùi nữa rồi.Lữ Thiếu Khanh trước mắt đã nói rõ là muốn đuổi tận giết tuyệt.Lão ta nghiến răng, nổi giận quát lên: “Chiêu vừa rồi của ta, ngươi còn dám tiếp không?”Ánh mắt lão ta lóe lên, chỉ hận không thể tru diệt Lữ Thiếu Khanh cho thống khoái.“Tới tới!” Lữ Thiếu Khanh vỗ ngực cực kỳ cuồng vọng: “Chỉ là thiên lôi thôi, không làm gì được ta.”“Giỏi, giỏi!” Tiêu Nghĩa Khánh cười lên: “Hậu sinh khả úy. Nếu đã thế, vậy lại đón một chiêu của ta!”“Nếu ta không đánh lại ngươi, ta cũng nhận.”Thấy Lữ Thiếu Khanh bị lừa, trong lòng Tiêu Nghĩa Khánh lóe lên chút hy vọng.Thế đạo như thế, lão ta chỉ có thể liều mạng.“Uống!”Lão ta cầm pháp trượng thật dài, trùng điệp đâm xuống đất, một đợt sóng linh lực cừng đại từ chỗ lão ta tràn ra xung quanh.Chỉ trong chốc lát, cuồng phong gào thét giữa thiên địa, trên trời mây đen dày đặc, còn dày hơn vừa rồi mấy phần.Giống như lúc trước, vô số tia sét chạy nhì nhằng trong mây đen.Linh lực điên cuồng tuôn ra từ trong cơ thể Tiêu Nghĩa Khánh rót vào trong pháp trượng.Linh lực được rót vào trong pháp trượng tỏa ra hào quang màu trắng, càng ngày càng mãnh liệt.Lão ta nhìn Lữ Thiếu Khanh một chút. Lữ Thiếu Khanh cầm trường kiếm trong tay bình tĩnh nhìn lão ta, không hề thừa cơ tấn công.Gia hỏa tự đại, chờ chết đi.Tiêu Nghĩa Khánh cười lạnh.Tiêu Nghĩa Khánh hét lớn, giơ pháp trượng lên cao.“Ngươi bị lừa rồi, chịu chết đi!”“Ầm ầm!”Một đạo thiên lôi màu tím từ trên trời giáng xuống. Thiên lôi vừa xuất hiện, tỏa ra một cỗ sóng điện khủng bố.Thiên lôi chiếu sáng cả bầu trời, nổ tung một cách đáng sợ, như một con lôi long màu tím xuyên qua hư không đánh xuống đầu Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh cố ý la hoảng lên: “Lão già, ngươi lại lừa ta!”Tiêu Nghĩa Khánh cười ha hả, đầy đắc ý nói: “Ngươi chịu chết đi, đây là tuyệt chiêu cuối cùng của ta, cho dù là Kết Đan chín tầng cũng không ngăn nổi.”“Đi chết đi.”Tiêu Nghĩa Khánh vừa dứt lời, lôi đình màu tím cũng đánh trúng thân thể Lữ Thiếu Khanh.“A”Lữ Thiếu Khanh kêu thảm, tiếng kêu vang thật xa.Tiêu Nghĩa Khánh rất hưng phấn đồng thời cũng hơi thắc mắc không hiểu hắn gào to thế để làm gì.Không phải là trước khi chết không cam tâm nên mới gào to thế chứ?Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng đáng chết.Tiêu Nghĩa Khánh tràn đầy tự tin vào chiêu này của mình.Nhưng nghĩ tới thực lực kinh khủng của Lữ Thiếu Khanh, lão ta bèn cầm pháp trượng lên chuẩn bị ra tay lần nữa.Thiên lôi màu tím cuồn cuộn, giáng xuống một cái thiên địa chấn động như muốn bị xé làm đôi.Nhìn dư ba kinh khủng vẫn sóng sánh không ngừng, trong lòng Tiêu Nghĩa Khánh lại càng tự tin.Không ai có thể sống sót dưới đòn tấn công này.Bên này lão ta vừa thở phào một khắc sau liền cảm thấy nguy hiểm.Một con chim nhỏ đỏ như lửa đột nhiên xuất hiện trước mặt lão ta.Chim nhỏ xinh xắn lanh lợi, lông vũ đỏ như lửa, cực kỳ đáng yêu.Tiêu Nghĩa Khánh còn chưa kịp thấy lạ vì sao lại có con chim xuất hiện ở đây.Chim nhỏ hót lên một tiếng, vỗ cánh, như tia chớp xông vào trong cơ thể lão ta.Sắc mặt Tiêu Nghĩa Khánh đanh lại.“Kiếm!”Lão ta còn chưa kịp nói hết một chữ cuối cùng ánh mắt đã tối đi, ý thức chìm vào bóng tối.Lữ Thiếu Khanh lại xuất hiện, vừa rồi bị tấn công quần áo rách rưới tan nát, không ra hình dạng gì, toàn thân đầy vết thương to to nhỏ nhỏ.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lạnh như băng, nhìn Tiêu Nghĩa Khánh ngã xuống đất.Hắn lại nhìn ra phía xa xa, bỗng nhiên quỳ một chân xuống, thở hồng hộc, khí tức cũng lập tức trở nên suy yếu.Không bao lâu sau, Cổ Liệt xuất hiện.Thấy Lữ Thiếu Khanh chật vật thế, sắc mặt Cổ Liệt có vẻ khinh thường.Thực lực cũng chỉ có chừng đó, căn bản không cần gian giảo thế.Cổ liệt cũng không vội ra tay hỗ trợ mà chắp hai tay sau lưng khinh miệt nhìn Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh thấy Cổ Liệt xuất hiện, không hề có vẻ bất ngờ gì.“Cổ trưởng lão, ngài vẫn không yên lòng con rể Điểm Tinh Phái là ta đây mà cố ý trở lại sao?”Cổ Liệt hừ lạnh một tiếng, một đợt sóng linh lực đánh tới Lữ Thiếu Khanh.“Ôi!”Lữ Thiếu Khanh lảo đảo lui lại mấy bước, che ngực, kinh ngạc nhìn Cổ Liệt: “Cổ, Cổ trưởng lão, ngươi… ngươi muốn làm gì?”Đến lúc này còn không rõ sao?Đúng là một thằng ngu.Ánh mắt Cổ Liệt nhìn Lữ Thiếu Khanh lại càng khinh thường hơn thản nhiên nói: “Tới bây giờ ngươi còn không biết chuyện gì đã xảy ra sao?”Giọng nói nhàn nhạt, mang theo sát ý thấu xương.Tất cả mọi chuyện Lữ Thiếu Khanh đã làm, theo như Cổ Liệt thấy, đều là nhục nhã Điểm Tinh Phái.Gã ta nhìn Lữ Thiếu Khanh, chắc chắn muốn giết.“Ngươi ba lần bốn lượt sỉ nhục Điểm Tinh Phái chúng ta. Ngươi đáng chết!”Lữ Thiếu Khanh không vui: “Ngươi nói nhục thì là nhục.”“Ta còn chưa để ý những người khác đánh giá Vân Tâm thế nào, thừa nhận quan hệ của ta và Vân Tâm, Chưởng môn suýt nữa đã đánh ta.”“Ta kiên định yêu Vân Tâm, ta mới là bên bị thiệt, ngươi có hiểu không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận