Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1712

Chương 1712Chương 1712
Là một trong những người địa vị cao nhất Hoàng thành lên tiếng, thế cục trong nháy mắt nghịch chuyển.
Tiêu Y cũng cảm nhận được một cỗ áp lực, nhưng đây không phải là từ thân phận của đối phương, mà là từ thực lực của đối phương.
Cảnh giới Hóa Thần, bây giờ nàng chưa đánh lại.
Nhưng nàng cũng không sợ, đã từng nhìn thấy sư huynh mình bắt nạt hóa thần khiến nàng cũng cảm thấy Hóa Thần chẳng qua chỉ có thế, trong lòng không sợ hãi, nàng hừ một tiếng, nhìn lên bầu trời: 'Làm sao? Trẻ con đánh không lại nên bảo người già bước ra à?"
Vừa nghe thấy ngữ khí của Cam Hạo Nam là đã biết ý đồ đến bất thiện, Tiêu Y không khách khí với hắn ta mà hỏi thẳng: "Già chưa chết, chỉ biết trốn trong hang thì có gì mà anh hùng? Có dám đi đối phó ma tộc không?"
"Nhiều người như vậy khi dễ một tiểu cô nương, ngươi cũng không cảm thấy ngại khi xen vào à?”
"Có biết xấu hổ không?"
Cam Hạo Nam bị mắng trong lòng nộ khí đang cao, phẫn hận hừ một tiếng, hắn ta chưa xuất hiện một cỗ uy áp tràn ngập trên không trung, tất cả mọi người ai cũng nơm nớp lo sợ.
Toàn bộ Hoàng thành như có một ngọn núi lớn treo lơ lửng trên không, bất cứ lúc nào cũng có thể áp xuống khiến cho tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, áp lực cường đại khiến không ít người muốn thoát khỏi nơi này.
Cam Hạo Nam chủ yếu nhằm vào Tiêu Y, một cỗ sức mạnh cường hãn bay thẳng về phía ba người Tiêu Y.
Phương Hiểu thực lực yếu nhất phun mạnh một ngụm máu tươi, hai người Tiêu Y, Quản Đại Ngưu sắc mặt trắng bệch kêu lên một tiếng đau đớn, một ngụm máu tươi xông lên cổ họng.
Chênh lệch giữa Nguyên Anh kỳ và Hóa Thần kỳ quá xa.
Trừng trị Tiêu Y một chút, tâm trạng Cam Hạo Nam tốt lên khá nhiều, giọng nói của hắn ta lại lần nữa vang lên: "Chỉ với chút năng lực ấy cũng dám học người †a lo chuyện bao đồng?”
"Đây là chuyện của liên minh chúng ta, một người ngoài như ngươi xen vào cái gì mà xen."
"Người lớn trong nhà ngươi không dạy ngươi phép lịch sự, đây chỉ là một bài học nho nhỏ dành cho ngươi, thức thời thì mau tranh thủ lui ra, nếu không ngươi sẽ phải hối hận đấy."
Hóa Thần Đông Châu xuất thủ, thấy Tiêu Y chịu thiệt, trong lòng Ngao Thương và Mị Phi muốn bao nhiêu vui vẻ có bấy nhiêu vui vẻ.
Mị Phi cười rất xán lạn, cố ý nói: "Tiêu Y à, nơi này không phải học viện Trung Châu, cũng không phải Tề Châu, nơi này là Đông Châu, không phải là nơi để ngươi có thể giương oai."
"Bình thường ngươi làm việc cuồng vọng, hiện tại đá trúng tấm sắt chưa? Tranh thủ thời gian nghe lời ngoan ngoãn tránh ra đi! Nơi này còn chưa tới phiên ngươi giương oai."
"Sư huynh của ngươi không ở bên người. Không có người nuông chiều ngươi đâu, ngươi tưởng thế giới này thật sự đều phải xoay tròn quanh ngươi à?" Quản Đại Ngưu cũng không kìm được thuyết phục Tiêu Y: "Đừng chống đối Hóa Thần."
Tiêu Y lau khóe miệng, cười lạnh một tiếng, vẫn không sợ hãi: "Không phải chỉ là một Hóa Thần thôi sao? Ngươi sợ cái gì?"
Hai vị sư huynh của ta giết Hóa Thần như giết gà, Hóa Thần có cái gì mà phải sợ?
Tiêu Y cũng không lo lắng Cam Hạo Nam sẽ giết nàng.
Dù sao nàng cũng đến từ học viện Trung Châu, giết nàng sẽ chỉ đắc tội học viện Trung Châu.
Có điều bị bắt nạt là chắc chắn rồi.
Nhưng, nếu mình đã bước ra thì nàng không cho phép mình lùi bước.
"Cuồng vọng!" Đám người Đoan Mộc Thanh không kìm được nữa.
Mấy lời chỉ là Hóa Thần này ai dạy ngươi vậy?
Mi Phi cười lạnh: "Không biết trời cao đất rộng, Tiêu Y, ngươi có biết rốt cuộc Hóa Thần mạnh cỡ nào không?"
Ngao Thương thì thâm trầm nói: "Thật sao? Chỉ là Hóa Thần, nếu đã thế, vậy ngươi đừng sợ."
Ngao Thương ước gì Cam Hạo Nam giáo huấn Tiêu Y một trận.
Mấy người bọn hắn chịu khổ vì Tiêu Y đã lâu, đánh không lại, măng không lại, phía xa nhìn thấy chỉ có thể đi đường vòng.
Mấy năm gần đây sống thật sự quá ấm ức.
Cam Hạo Nam cũng bị Tiêu Y chọc tức, giận quá mà cười: "Ha ha, tốt, tốt, chỉ là Hóa Thần, không biết trời cao đất dày!"
"Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, để ta thay người lớn trong nhà dạy bảo ngươi."
Sau đó trong không khí truyên đến ba động cường đại, lại một lần nữa khiến Hoàng thành cảm nhận được áp lực nặng nề.
Với thực lực của Cam Hạo Nam, xuất thủ hoàn toàn có thể làm được thần không biết quỷ không hay.
Phát ra ba động, là cố ý gia tăng áp lực cho Tiêu Y.
Cảm thấy ba động khủng bố từ không trung truyền đến, không ít người nhao nhao lắc đầu.
"Cam tiền bối xuất thủ, không có ai ngăn cản được."
"Còn không phải sao, tiền bối thực lực mạnh cỡ nào, có ai có thể đối phó được hắn?"
"Nha đầu này không biết trời cao đất rộng, coi như muốn khoe khoang cũng phải suy tính thực lực bản thân một chút chứ."
"Haha, bị chiều hư rồi, cuối cùng cũng có người giáo huấn nàng."
"Một người ngoài cũng dám nhúng †ay vào chuyện Đông Châu ta, không biết sống chết.
Ngao Thương cùng Mị Phi liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ hưng phấn trong mắt đối phương.
Người Ngao gia, Mị gia bên cạnh bọn hắn cũng cao hứng không thôi, lộ ra nét mừng, như sắp ăn tết vậy.
Cuối cùng cũng có người muốn thu thập xú nha đầu đáng ghét này. Ba động trên không trung càng ngày càng mạnh, ba người Tiêu Y tê cả da đầu, ngay cả đại Bạch cũng gầm lên một tiếng, hóa thành một con bạch hổ to lớn ngăn trước người Tiêu Y.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Giọng nói của Cam Hạo Nam truyền đến, lúc ba động khủng bố đạt đến đỉnh phong thì đột nhiên biến mất.
Đám người kinh hãi, sắp tới rồi sao?
Một khắc tiếp theo, một bóng người từ trên trời giáng xuống, bịch một tiếng, rơi phía trước mặt Tiêu Y.
Một vị lão giả như một con cóc, tứ chi nhào đến trước mặt Tiêu Y.
"Cam, Cam trưởng lão!"
Tiếp theo, một giọng nói lười biếng vang lên: "Ngốc nhà ta không cân làm phiền ngươi đến dạy nàng lễ phép, ta bình thường dạy cũng không tệ lăm đâu."
Sau một khắc, một thanh niên thân mặc lam sam, toàn thân tản ra khí tức lười nhác chậm rãi đi tới, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận