Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2018

Chương 2018Chương 2018
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một khắc sau.
Graooo
Ánh kiếm đầy trời biến mất, sóng năng lượng vô hình khuếch tán.
Chỉ trong chớp mắt, một con quái vật không biết tên với cái đầu dữ tợn cùng hai cái cánh sau lưng, tứ chi sắc bén xuất hiện, lao thẳng về phía Kế Ngôn.
Tốc độ của nó cực nhanh, xẹt qua tựa như một tia sét vậy. Kế Ngôn không kịp phản ứng, bị quái vật vồ một trảo vào người.
Hộ thuẫn linh khí ở vùng mặt của Kế Ngôn vỡ nát, hắn ta bị sức mạnh cường đại đánh bay ngược cả ngàn dặm, máu tươi trực phun trào.
Tê!
Không ít người thấy cảnh này không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.
Ngay cả Kế Ngôn còn bị đánh bay chỉ với một đòn, bọn họ có thực lực không bằng Luyện Hư kỳ, đi lên có ích gì không?
Cứ như vậy, đấu chí của không ít thú lại suy yếu đi. “Sâu kiến!"
Xương Thần đánh một chiêu đánh bay Kế Ngôn, lạnh lùng mở miệng, giọng nói lạnh lẽo vô tình, trống rỗng quỷ dị, như giọng nói của Tử Thần, rất nhiều Yêu thú có thực lực thấp không ngừng run rẩy. Nhưng mài
Ngay khi bọn Liễu Xích xuẩn bị ra tay, phía xa lại có sóng năng lượng ập tới.
Kế Ngôn vượt ngang hư không, lại hiện ra trước mặt Xương Thần. Hắn ta cầm Vô Khâu kiếm trong tay, uy phong lầm liệt, tựa như Kiếm Thần đâm một kiếm vào Xương Thần.
Bình bình đạm đạm, không có tí đặc sắc nào, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy còn không bằng người mới học.
Vương Cảnh Sơ nhìn thấy một chiêu này thì kêu lớn: “Muốn tới!”
Ông!
Vô Khâu kiếm lẳng lặng xuất hiện, thân ảnh hư ảo, hơi sáng lên. Một khắc sau, dường như tất cả các Yêu thú đều thấy được một kiếm được chém ra từ trong hư không vô tận, như khai thiên tích địa, ánh kiếm phong mang cực hạn xé tan bóng đêm, diệt sát tất cả quỷ mị võng lượng.
Dưới một kiếm này, trời đất cũng vặn vẹo, dường như chỉ một khắc sau sẽ bị phá diệt, bật nát, cuối cùng sẽ bị hủy diệt.
Một kiếm kinh khủng như thế, khiến cho rất nhiều Yêu thú bên dưới hét thảm.
HẠ ” “Không nên nhìn!”
“Nhắm mắt lại!”
“Cảnh giới chúng ta không thể nhìn được, không nên nhìn.”
Dường như thiên địa vặn vẹo là để tránh một kiếm này. Ùng uc!
Bên này Luyện Hư kỳ có thể nhìn thẳng, nhưng có không ít thú nuốt nước miếng. “Quy tắc!”
“Quả nhiên là quy tắc!” “Trước đó không phải trùng hợp đâu, hắn ta thật sự lĩnh ngộ được quy tắc.”
Sắc mặt cao thủ Yêu tộc trắng bệch. Nhân loại cường đại như vậy thật sao?
Âm ầm!
Thiên địa run rẩy, Xương Thần cũng cảm nhận được uy hiếp.
Nó nổi giận gầm lên một tiếng, thân ảnh lóe lên một cái, nhưng một kiếm này của Kế Ngôn dù có chạy trốn đến chân trời góc bể cũng không thể tránh né được. Thân thể Xương Thần không ngừng toát ra màn sương màu đen cuồn cuộn, dần trở nên chân thực, hóa ra tia _ chớp màu đen như tấm thuẫn lơ lửng trước mặt nó.
Phụt!
Chớp mắt tấm thuẫn màu đen bị chém làm hai khúc. Grao. Xương Thần biến sắc, vạn vạn lần không nghĩ tới một kiếm này của Kế Ngôn lại kinh khủng như thế.
Không ngờ nó lại không thể ngăn cản được tí nào.
Nhưng lúc này đã không kịp làm gì nữa, Xương Thần chỉ có thể nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó lại bị ánh kiếm bao phủ.
Tất cả các thú lại lần nữa ngây dại.
Không ít thú cũng phải nghi ngờ Xương Thần là thật sao? Vừa mới ra ngoài, còn chưa thể hiện được mình trâu bò thế nào đã bị Kế Ngôn liên tục bổ ra hai kiếm.
Doanh Kỳ nheo mắt lại như một cặp trăng cong cong, đầy vui sướng nói: “Quá lợi hại, một kiếm này có thể khiến cho Xương Thần bị thương nặng chứ?” Nàng ta vừa dứt lời, một giọng nói vang lên: “Ngươi không phải quạ đen chứ?”
Ai là loại qua đen thui kia chứ?
Doanh Kỳ giận dữ, ta là Ưng tộc, là hung ưng bay lượn trên bầu trời, có được huyết mạch của Côn Bằng là Vương của bầu trời.
Doanh Kỳ quay đầu hằm hằm nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Nàng ta chưa kịp nói gì, Lữ Thiếu Khanh đã trịnh trọng khuyên nhủ Doanh Kỳ : “Đừng có nói lung tung, ta ghét nhất là miệng quạ đen.” Miệng quạ đen?
Doanh Kỳ tức giận đến mức méo cả miệng.
Dù có là miệng chim thì ta cũng là miệng Ưng, không phải miệng quạ đen.
Có tin ta mổ chết ngươi không?
Doanh Kỳ thở phì phì muốn nói gì đó, bỗng nhiên có thú kinh hô.
Doanh Kỳ mặc kệ không thèm nói nhảm với Lữ Thiếu Khanh nữa, vội ngẩng đầu nhìn ra phía xa, ánh kiếm đã biến mất.
Nhưng bầu trời lại xuất hiện vết nứt kéo dài liên miên cả vạn dặm.
Kế Ngôn lại chém ra một kiếm chém bầu trời thành hai nửa.
Trời đất như chia làm hai nửa, những thú mới thấy cảnh này lần đầu không thể nói được gì.
Bọn họ không thể nghĩ ra được ngôn ngữ gì mà hình dung.
Nhưng mặc dù một kiếm này của Kế Ngôn có lợi hại, có bổ được cả bầu trời ra cũng không thể nào bổ được Xương Thần.
Xương Thần vẫn đứng yên tại chỗ, máu đen nhỏ xuống theo gió bay bay.
Mặc dù không thể chém Xương Thần làm hai khúc, nhưng một kiếm này của Kế Ngôn cũng khiến cho nó bị thương chảy máu.
Bạch Thước cũng rung động. Thậm chí bà ta cũng không nhịn được mà nghi ngờ, Xương Thần đã trấn áp lâu như thế vân là Xương thần kia sao?
Trước kia, toàn bộ Hợp Thể kỳ của Yêu tộc cùng nhau ra trận cũng khó mà tạo ra thương tổn lớn với Xương Thần.
Lần này không ngờ lại bị Kế Ngôn bổ cho một kiếm bị thương.
Nhưng Bạch Thước cũng biết đây là thời cơ cực tốt, vội hét lớn: “Mọi thú cùng nhau xông lên, giết Xương Thần!”
Liễu Xích, Hung Trừ xông lên đầu tiên.
Nhưng một khắc sau, có ánh kiếm xet qua.
Ép bọn Liễu Xích phải ngừng lại. Các thú nhìn thử, đầu tiên là sững sờ, sau đó thì giận dữ hỏi: “Tiểu tử, ngươi muốn gì?” Lữ Thiếu Khanh cầm kiếm đứng giữa trời như một người giữ ải vạn người không thể qua.
“Đơn đấu, đừng quần ẩu.” “Phải nói công bằng.”
Hắn vừa dứt lời, cả đám thú đều tức chết, đến lúc nào rồi còn chơi đơn đấu?
Đối phương có phải con chó con mèo gì đâu, đối phương là Xương Thần đó. Mặc dù bây giờ còn không phải Đại thừa kỳ nhưng cũng vân là tồn tại Hợp Thể kỳ.
Là tồn tại cường đại nhất nơi này.
Ngươi chỉ là một Luyện Hư kỳ nho nhỏ, còn chơi đơn đấu cái gì?
Chán sống đúng không? Hung Trừ gầm thét lên: “Tiểu tử, ngươi muốn chất cũng đừng có hại chúng tai!”
Hiện tại là cơ hội tốt để cùng nhau tiến lên đối phó với Xương Thần.
Ngươi ở đây chơi công bằng cái gì chứ?
“Tiểu tử, lúc này đừng có làm loạn.” Liều Xích tức giận nghiến răng: “Ngươi muốn làm loạn cũng phải đợi đúng lúc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận