Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 907. Giống như đã từng quen biết?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTên này không đơn giản!Lữ Thiếu Khanh và Huyên nhìn nhau, trong lòng đồng thời xuất hiện một suy nghĩ như vậy.Lữ Thiếu Khanh muốn thăm dò một phen, nhưng Huyên lập tức hoàn thành chuyện đó.Ngay từ đầu còn khách khí gọi hắn là đại nhân, hiện tại trực tiếp gọi thẳng tên của hắn.Cái tên này có lòng dạ rất sâu.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh âm thầm nhắc nhở chính mình, phải cẩn thận một chút, để tránh cho người này nhìn ra cái gì.Huyên Tiếp tục cười: "Thôi Thanh và Kiếm Lan đánh giá ngươi không tốt đâu."Lữ Thiếu Khanh buông hai tay, thở dài nói: "Đều tại ta, là ta không nói rõ ràng với các nàng. Ta cũng coi thường sự keo kiệt của các nàng, không phải chỉ là mười vạn linh thạch sao? Mời một chầu thì sao chứ? Tất cả mọi người đều là bằng hữu, Tam Thánh tử, ngươi nói có phải hay không?"Ta là cái đầu của ngươi, ai là bằng hữu của ngươi chứ?Thôi Thanh và Kiếm Lan tức giận trợn trắng mắt, hận không thể chửi ầm lên, dùng nước miếng phun chết Lữ Thiếu Khanh.Nhưng mà, có Huyên ở chỗ này, hai người các nàng không thể không đè nén lửa giận, không muốn thất lễ trước mặt Huyên.Cho nên, mặc dù son phấn trên mặt Kiếm Lan vì tức giận mà bị quét xuống cũng chỉ có thể cố gắng ổn định.Hai người Thôi Thanh và Kiếm Lan không mở miệng, Loan Tinh Duyệt lần đầu tiên thấy Lữ Thiếu Khanh thì cười lạnh một tiếng: "Vậy sao? Nếu đã như vậy, không bằng ngươi tới mời chúng ta ăn một bữa thì sao?"Sau khi Lữ Thiếu Khanh đi vào, Loan Tinh Duyệt quan sát vài lần liền khinh thường Lữ Thiếu Khanh.Ở trong mắt nàng ta, Lữ Thiếu Khanh có dáng người gầy yếu, không khác biệt nhiều lắm so với nữ nhân như Kiếm Lan.Làn da rất trắng, chính xác là một tiểu bạch kiểm, hơn nữa ở trước mặt Huyên lại lộ ra biểu tình ngây ngô, trên vai còn có một con khỉ nhỏ ngồi, dã nhân ở đâu ra vậy?Những thứ này đều làm cho nàng ta coi thường Lữ Thiếu Khanh.Hơn nữa Lữ Thiếu Khanh đứng cùng một chỗ với hai người Đàm Linh, Thời Liêu, ở trận doanh cũng không phải là người một nhà.Cho nên giọng điệu của nàng ta không có tôn kính, thái độ cao ngạo, vênh váo hung hăng.Lữ Thiếu Khanh lập tức hào khí vỗ ngực, lớn tiếng kêu: "Không sao, đến lúc đó mọi người cùng đi, ta mời khách. Muốn ăn cái gì, cứ việc ăn."Đàm Linh bên cạnh âm thầm châm chọc, ngươi mời khách, rồi ai trả linh thạch?Huyên tiếp tục cười rộ lên; "Nếu đã như thế, vậy ta sẽ chờ bữa cơm này của ngươi."Sau đó nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tùy tiện ngồi đi, nếu đều là bằng hữu, không cần câu nệ."Tuy rằng vừa rồi nói Thôi Thanh là chủ nhân, nhưng trên thực tế, kiểu ra lệnh này vẫn được biểu hiện một cách vô thức.Lữ Thiếu Khanh không có khách khí, tùy tiện ngồi xuống, đối diện với Huyên.Hai bên liếc nhau, khẽ mỉm cười.Nhưng trong lòng không hẹn mà cùng ân cần thăm hỏi đối phương một câu.Thôi Thanh không nói nhảm, nàng ta lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Nghe nói ngươi muốn đặt cược mua sư huynh ngươi thắng?""Đương nhiên." Lữ Thiếu Khanh hất cằm, cuồng vọng kêu lên: "Sư huynh của ta là mạnh nhất, không mua hắn ta thì mua ai?"Kiếm Lan cười lạnh liên tục: "Không biết trời cao đất rộng."Loan Tinh Duyệt cũng lắc đầu, đồng thời nói: "Không biết trời cao đất rộng."Lữ Thiếu Khanh nói với Thôi Thanh: "Đừng nói nhảm, có nhận hay không? Không dám nhận thì đừng lãng phí thời gian của ta.""Nhận chứ, vì sao không nhận?" Thôi Ân nói với quản sự: "Thu linh thạch của hắn."Sau đó nàng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đến lúc đó thua, ngươi cũng đừng khóc đấy."Ở đây, cho dù là Đàm Linh và Thời Liêu cũng không dám trăm phần trăm tin tưởng Kế Ngôn sẽ đánh thắng Kiếm Nhất.Trước khi Lữ Thiếu Khanh giao linh thạch, lại lo lắng hỏi: "Nếu các ngươi thua, liệu các ngươi có thể ăn quỵt hay không?"Thôi Ân bị những lời này làm cho tức cười, nàng ta giận cực kỳ mà cười, ha ha vài tiếng, căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi là đang nhục nhã Thôi gia ta sao? Chỉ bằng những lời này của ngươi, ta giết ngươi cũng không ai dám nói gì."Thôi gia có thân phận và địa vị gì? Cần quỵt nợ sao?"Trước khi đi vào, rất nhiều người sẽ chỉ nói từ từ không đi vào đâu." Lữ Thiếu Khanh rõ ràng không tin: "Không bằng như vậy đi, ngươi cho ta một lời thề thì như thế nào? Đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của ta, rất gian nan mới kiếm được chút ít này."Mồ hôi nước mắt cái rắm, đống linh thạch này là ngươi ăn cướp mới có. Đàm Linh ở bên cạnh âm thầm nghiến răng, tức chết người.Thấy bộ dạng tài nô, keo kiệt của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Huyên âm thầm kinh ngạc.Cái tên này, chẳng lẽ là ta đánh giá cao hắn sao?Chỉ người bình thường mới quan tâm linh thạch như vậy.Hắn ta mở miệng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Không sao, Thôi gia còn không đến mức vì chút chuyện này mà chơi xấu, chuyện này ta có thể đảm bảo.""Lấy danh nghĩa Thánh tử sao?" Lữ Thiếu Khanh phải xác nhận mới được.Đến tìm Thôi Thanh, vốn định để Thôi Thanh phát một lời thề, hiện tại có Thánh tử đảm bảo, dường như cũng không tệ.Huyên tự tin cười, lộ ra vài phần kiêu ngạo: "Không sai, lấy danh nghĩa Tam Thánh tử.""Tam Thánh tử uy vũ." Lữ Thiếu Khanh hưng phấn hô một câu, sau đó lấy ra một cái nhẫn trữ vật, đặt ở trên mặt bàn: "Ta mua một ngàn vạn linh thạch. Để ở đây, đừng lấy đi, dù sao ta cũng thắng chắc."Có Thánh tử bảo đảm, vậy thì mua nhiều một chút.Đại thủ bút, lại làm cho mọi người lắp bắp kinh hãi.Lữ Thiếu Khanh nói với Huyên: "Tam Thánh tử, không bằng ngươi cũng mua một chút đi?"Kiếm Lan cười lạnh không thôi: "Một mình ngươi thua là được rồi, đừng nghĩ kéo Tam Thánh tử xuống nước."Chẳng qua khi nàng ta vừa dứt lời, Huyên lại cười nói: "Được, ta cũng tới góp vui, ta rất tò mò thực lực sư huynh ngươi sẽ như thế nào."Sau đó hắn ta nói với quản sự: "Ta mua mười vạn viên linh thạch, mua sư huynh hắn thắng." Hết chương 907.

Bạn cần đăng nhập để bình luận