Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 191 - Đây mới là phong cách làm việc của hắn



Chương 191: Đây mới là phong cách làm việc của hắnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh bất mãn: “An sư huynh, huynh làm như vậy không được đâu, có tin ta đi tìm Tiêu sư bá tố cáo huynh không? Sư muội ta là cháu gái ruột của ông ấy, lúc đó ta bảo nàng ấy đi nói vào câu, có thể Tiêu sư bá sẽ trục xuất huynh khỏi sư môn đấy. Vẻ mặt huynh như vậy là không tin sao? Nếu vẫn không được, ta bắt sư muội đến làm con tin uy hiếp ông ấy thì nhất định sẽ thành công đấy.”Lần này đến lượt Tiêu Sấm nổi giận rồi.“Khốn kiếp, nó muốn làm gì? Bắt Tiểu Y làm con tin, mấy lời thế này mà cũng nói ra được?”Ngu Sưởng cũng vội vàng cản ông ta lại: “Đừng kích động, đừng kích động. Đợi chút nữa nó nhất định phải giao một ngàn viên linh thạch ra là đủ làm nó đau lòng rồi.”Tiêu Sấm nghe vậy, tỉnh táo rất nhiều, đồng thời cũng hiểu ra ban nãy Ngu Sưởng đã nói gì với ai đó: “Chưởng môn, ban nãy người bảo An Hoài đi lấy một ngàn viên linh thạch sao?”Trên mặt Ngu Sưởng lộ vẻ đắc ý, trong mắt tràn đầy ý cười.“Không sai, không phải nó rất thích linh thạch sao? Vậy để nó giao ra một ngàn viên linh thạch nó vừa kiếm được là đủ để nó đau lòng một lúc rồi.”Tiêu Sấm nghe vậy, trước tiên truyền âm cho An Hoài, bảo hắn ta kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của chưởng môn.An Hoài sau khi nhận được truyền âm của sư phụ thì cũng chỉ có thể tiếp tục giữ thái độ kiên quyết: “Lữ sư đệ, đệ đừng làm khó ta.”“Đây là tài sản môn phái, đệ không thể tự tiện chiếm hữu được.”Lữ Thiếu Khanh sau khi nghe xong càng thêm không vui: “An sư huynh, sao huynh có thể cứng nhắc như vậy chứ?”An Hoài cũng cảm thấy phiền muộn, hắn ta cảm thấy chút linh thạch này có lấy hay không cũng chẳng sao, nhưng đây là mệnh lệnh của sư phụ và chưởng môn, hắn ta không thể không nghe.Lữ Thiếu Khanh tức giận, lấy linh thạch ra đưa mạnh cho An Hoài: “Này, cầm đi, chuyện tiếp theo các người tự làm đi, ta không làm nữa.”Nói xong hắn liền định rời đi.Tiêu Y vội vàng hỏi: “Nhị sư huynh, huynh định đi đâu?”“Về Thiên Ngự Phong, lòng ta đã nguội rồi.”Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, giống như một đệ tử trung tâm lại bị người ta oan uổng vu khống, vô cùng bất lực.Tiêu Y tức giận, rất bất mãn với cách làm của An Hoài: “An sư huynh, sao huynh có thể như vậy? Nhị sư huynh lấy chút linh thạch thì đã sao? Có cần phải như thế không?”Nhị sư huynh bỏ ra nhiều sức vậy, chút linh thạch này còn chưa đủ bù đắp cho hắn đâu.An Hoài cũng rất oan ức, đây là lệnh của chưởng môn và sư phụ hắn ta, hắn ta cũng không còn cách nào khác.Hắn ta định giải thích: “Sư muội, chuyện này…”Lữ Thiếu Khanh lại bất ngờ chủ động nói thay cho An Hoài, hắn nói với Tiêu Y: “Muội không cần trách An sư huynh, huynh ấy nói đúng, đây là tài sản môn phái, ta không nên tự tiện chiếm hữu.”Tiêu Y không rõ nguyên do bên trong, tức giận nói: “Nhị sư huynh, muội đi với huynh.”Lữ Thiếu Khanh không đồng ý, hắn vô cùng chân thành khuyên nhủ Tiêu Y: “Sư muội, muội không thể làm như vậy, đây là chuyện của môn phái, muội nhất định phải ở đây hỗ trợ.”“Sư huynh ta lặng lẽ đi rồi sẽ nhanh chóng quay lại. Sư huynh ta không ở đây, muội phải thay ta cố gắng, vài ngày nữa ta quay lại.”Sau khi nói xong, Lữ Thiếu Khanh liền mau chóng rời khỏi nơi này.Tiêu Y nhìn thấy hành động của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng hơi kinh ngạc.Vì sao tốc độ của Nhị sư huynh lại nhanh như vậy, giống như phía sau có ai đuổi hắn vậy?Lữ Thiếu Khanh chạy xa trên mặt cũng lộ tia đắc ý.“Khì khì, mình đang rầu vì không kiếm cớ rời đi được đây, đúng lúc An sư huynh lại làm như vậy.”Ngu Sưởng và Tiêu Sấm đang nhìn chằm chằm nơi này hai mặt nhìn nhau.Vẻ mặt hai người đều không hề đẹp mắt.Ngu Sưởng cắn răng, tức giận đến mức lỗ mũi sắp bốc khói: “Tiểu tử khốn kiếp lại kiếm cơ hội lười biếng, thật sự muốn một chưởng vỗ chết hắn cho rồi.”Ngu Sưởng cảm giác lòng dạ khó chịu, vô cùng tức giận.Vốn tưởng bắt Lữ Thiếu Khanh nôn một ngàn viên linh thạch ra sẽ khiến Lữ Thiếu Khanh đau lòng một hồi.Ông chưa từng nghĩ, Lữ Thiếu Khanh đã sớm tìm cách để lười biếng trốn đi.Giờ đã cho hắn cơ hội rồi.Tính toán không thành, ngược lại đã bị tính kế.Nhưng, đây mới là phong cách làm việc của Lữ Thiếu Khanh.Có điều cảm giác không làm gì được Lữ Thiếu Khanh khiến Ngu Sưởng rất khó chịu.Tiêu Sấm cũng có tâm trạng tương tự: “Thế mà còn bảo Hạ Ngữ sư điệt đến làm việc giúp hắn, còn hắn thì hay rồi, cứ thế lười biếng.”Quan trọng hơn nữa là cháu gái của mình cũng bị hắn ném ở lại làm việc.Ông ta càng nói càng tức giận, thở phì phò nói: “Ta phải đi bắt nó về dạy bảo một trận.”Loại khốn kiếp này không đánh được trong lòng không thoải mái.Ngu Sưởng động lòng nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Được rồi, đến lúc đó lại không tránh được bị Thiều sư đệ trách cứ. Cứ để nó đi vậy, dù sao đã làm đến bước này rồi thì cũng không thể xảy ra sai sót gì được nữa.”Quan trọng nhất là, trong lòng Ngu Sưởng nói thầm, để hắn làm tiếp, danh dự chưởng môn ta sẽ mất sạch trong tay hắn mất.Lữ Thiếu Khanh nằm trên võng của mình, nhàn nhã thoải mái dễ chịu cực kì.Vẫn là lười biếng dễ chịu.Hắn không kìm được rên lên một tiếng.Tiểu Hồng đậu trên cây, nhắm chặt đôi mắt chim, lông tóc trên người đang tản ra ánh sáng nhè nhẹ. Nếu có người ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc phát hiện trên người tiểu Hồng có một cỗ khí tức đặt biệt tồn tại.Lữ Thiếu Khanh lật Thiên Cơ Bài xem tin tức bên trên, thỉnh thoảng lại lột một viên linh đậu ném vào trong miệng.Hắn nhìn thấy bài giới thiệu Đại hội luận võ do Lăng Tiêu Phái tổ chức, giờ đã qua năm ngày, luận võ rất kịch liệt.Bởi vì có đại hội luận võ cộng thêm việc đội chấp pháp một lần nữa bắt đầu cương vị nên môi trường trị an của Thành Lăng Tiêu một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ trước đây.Đan Duyệt phụ trách bài viết tán thưởng lần này Lăng Tiêu Phái tổ chức đại hội luận võ là một chủ ý hay. Đối với người đưa ra biện pháp này thì càng khen không dứt miệng khiến Lữ Thiếu Khanh đọc được cảm thấy rất hài lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận