Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1492: Đạo lữ tương lai?

Chương 1492: Đạo lữ tương lai?Chương 1492: Đạo lữ tương lai?
"Ây dà!" Thở dài một tiếng, Quản Đại Ngưu vươn vai: "Cuối cùng cũng trở về rồi"
"Rừng rậm Dịch Ngữ thật sự không phải nơi cho con người sinh tồn."
Nhóm người Tuyên Vân Tâm, Mạnh Tiêu cũng lộ vẻ mỏi mệt trên gương mặt.
Mạnh Tiêu võ mặt mình, giọng điệu uể oải: "Đám quái vật màu đen kia là gì vậy, đáng sợ quá đi mất."
"Nếu như không có Vân Tâm tỷ tỷ, chúng ta đã chết chắc rồi."
Lời này vừa nói ra, bất kể là Giả Tôn hay Phương Hiểu đều không nhịn được mà mặt biến sắc.
Vẻ mặt Quản Đại Ngưu nghiêm túc, trâm giọng nói ra tình báo của mình: "Nghe nói đã có mấy đội toàn quân bị diệt rồi."
"Đám quái vật màu đen kia hết sức kinh khủng, những người cùng cảnh giới quả thực không phải đối thủ của bọn chúng."
"Học viện bên kia cực kỳ coi trọng, phân công giáo viên đi thăm dò nguyên nhân."
Mọi người thực tập trong rừng rậm Dịch Ngữ, không ngờ gặp phải quái vật màu đen.
Tốc độ nhanh, thực lực mạnh, giống như ma quỷ đến từ địa ngục vậy, tạo thành phiền toái rất lớn cho bọn họ.
Hai người năng lực hơi yếu như Giả Tôn và Phương Hiểu lại còn bị thương.
Nhưng mà cuối cùng dưới sự liên thủ của mọi người, quái vật màu đen đã bị đánh lui, bọn họ giành được an toàn. Bây giờ nhắc lại, ai ai cũng vẫn sợ hãi trong lòng.
Cuối cùng vẫn là Tuyên Vân Tâm mở miệng: "Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện rừng rậm Dịch Ngữ nữa."
"Vụ quái vật màu đen đã có các giáo viên xử lý, chúng ta nghỉ ngơi cho tốt thôi."
Mạnh Tiêu lẩm bẩm: "Không biết giờ này cái tên kia đang làm gì?"
Sau đấy nàng ta giận dữ đá hòn sỏi trên đất: "Chắc chắn là đang trêu hoa ghẹo nguyệt."
Mạnh Tiêu rất có hảo cảm với Lữ Thiếu Khanh, lúc này cũng rất muốn gặp hắn.
Mặc dù bọn họ ở rừng rậm Dịch Ngữ, nhưng có thể thông qua Thiên Cơ Bài để biết tin tức đang xảy ra ở Nhữ Thành. Lữ Thiếu Khanh từng lên trang nhất, mọi người cũng có chút hiểu biết với một vài động thái của hắn.
Lữ Thiếu Khanh dẫn theo Giản Nam rêu rao khắp thành phố, dáng vẻ đạo lữ nghiêm chỉnh, khiến Mạnh Tiêu cực kỳ không vui.
Quản Đại Ngưu cười hì hì, hắn ta giơ Thiên Cơ Bài trong tay lên, trông vô cùng phấn khích: "Ta có được tin tức nội bộ, cái tên đáng ghét kia sắp gặp xui rồi."
"Có chuyện gì vậy?"
Mạnh Tiêu căng thẳng thấy rõ, cho dù là Tuyên Vân Tâm cũng dời mắt sang quan tâm.
Quản Đại Ngưu cười càng thêm vui vẻ, thân là Thiên Cơ Cẩu Tử, tin tức của hắn ta luôn sớm hơn một bước so với mọi người, hắn ta đắc ý nói ra thông tin mình biết. Quản Đại Ngưu nói xong, hắn ta liếc nhìn Tuyên Vân Tâm.
Vẻ mặt Tuyên Vân Tâm rất kỳ lạ, sắc mặt Phương Hiểu cũng chẳng khác là bao.
Mạnh Tiêu nghe xong, lo lắng hẳn: "Phải làm sao đây?"
Bao nhiêu người tìm đến tận nơi ép cung, tên kia cũng nhức đầu lắm nhỉ?
Mà Phương Hiểu thì lại mỉm cười an ủi Mạnh Tiêu: "Không cần lo lắng, Lữ công tử có thể giải quyết được."
Ký ức không mấy tốt đẹp ập đến, khiến trong lòng Tuyên Vân Tâm sinh ra cảm giác không phục, nàng thản nhiên nói: "Chưa chắc, loại chuyện như này, đâu có xử lý dễ dàng như vậy."
Hừ, trước kia dám lấy ta làm bia đỡ đạn, ta xem bây giờ ngươi còn có thể làm thế nào? Phương Hiểu nhìn Tuyên Vân Tâm, nhếch miệng cười, nhắc nhở Tuyên Vân Tâm một câu: "Cách cũ cũng không phải không được."
Mạnh Tiêu với Tôn Giả không rõ, Quản Đại Ngưu hiểu rõ thì đứng ra bên cạnh Tuyên Vân Tâm, hắn ta nhắc Phương Hiểu: "Vân Tâm sư tỷ và Giản Nam đều ở trên bảng Phong Hoa."
Phương Hiểu vỡ lẽ, cách cũ đúng là không ổn.
Kẻ đến hôm nay là người hâm mộ của Giản Nam, dám lấy Tuyên Vân Tâm ra thề, vậy thì chờ người hâm mộ của Tuyên Vân Tâm kéo tới đi.
Mạnh Tiêu thấy kỳ lạ: "Các ngươi đang nói gì thế?"
Tuyên Vân Tâm trực tiếp ngắt lời: "Đi thôi, giờ qua xem thử hắn làm thế nào." Nhóm người Tuyên Vân Tâm đến Giản gia, vừa xuất hiện tại đây liền bị một câu đã có đạo lữ tương lai của Lữ Thiếu Khanh làm cho đứng hình.
Mạnh Tiêu suýt thì nhảy dựng lên, định xông qua đó hỏi rõ ràng.
Cũng may Phương Hiểu túm nàng ta lại: "Đừng kích động."
Mạnh Tiêu lắc hai búi tóc, giương nanh múa vuốt: "Hắn có đạo lữ? Từ lúc nào vậy?"
"Là ai?"
"Đúng là củ cải mê gái, ta muốn tay Y muội muội xử lý hắn."
Thật tình, cái tên đáng ghét này, tới đây rồi cũng không an phận, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, ta muốn đánh chết hẳn.
Quản Đại Ngưu cũng ngạc nhiên: "Tên này có đạo lữ rồi? Là ai thế?"
Ai bị mù mắt nhìn trúng tên khốn kiếp này vậy?
Trong lòng Tuyên Vân Tâm sinh ra cảm giác không thoải mái một cách khó hiểu, quả nhiên là tên khốn.
Một câu ta có đạo lữ tương lai của Lữ Thiếu Khanh, không chỉ khiến nhóm người Tuyên Vân Tâm bên này cạn lời, mà cũng làm cho cục diện yên tĩnh lại.
Mọi người đều đang nghi ngờ mình nghe nhầm.
Tên khốn này có đạo lữ rồi?
Giản Bắc võ đầu mình, hắn ta cũng ngạc nhiên.
Có người nhìn trúng tên đại ca hờ này của mình hả?
Có khi nào mù mắt rồi không?
Giản Bắc tò mò hỏi Tiêu Y: "Ai thế?" Tiêu Y mơ màng lắc đầu: "Không biết nữa."
Lẽế nào trong khoảng thời gian hai năm ta với nhị sư huynh tách nhau, nhị sư huynh đã tìm thấy đạo lữ của mình rồi?
Đại sư huynh phải làm sao đây?
Đại sư huynh sẽ đồng ý chứ?
Tiêu Y cũng hết sức nghi ngờ, nàng muốn xông lên hỏi cho rõ ràng.
Đương nhiên, câu này cũng khiến cho đám người Ngao Đức, Bao Dịch đứng hóng một bên phải sững sờ.
Nhưng rất nhanh Ngao Đức đã cười lạnh: "Cái đồ xảo quyệt, tưởng rằng như vậy có thể lừa gạt cho qua hay sao?"
Bao Dịch cũng đồng tình sâu sắc: "Không sai, hôm nay chắc chắn hắn sẽ thân bại danh liệt." Ngao Đức nói với Ngao Thương: "Tiếp tục làm loạn, nói với những người khác, đây chỉ là trò vặt hắn dùng để lừa người thôi."
Bao Dịch bổ sung một câu: "Bắt hắn lấy chứng cứ ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận