Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 449 - Tiểu sư muội có giác ngộ



Chương 449: Tiểu sư muội có giác ngộNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày: "Không có một chút tiến bộ nào."Sau đó, hắn ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đệ chỉ biết dẫn nàng ra ngoài chơi à?""Rắm chó." Lữ Thiếu Khanh quơ trường kiếm Mặc Quân, trường kiếm Mặc Quân sáng lấp lánh, như muốn nói gì đó: "Dọc theo đường đi không gặp ai đánh được.""Không phải huynh nói phét kiếm ý của huynh là ghê gớm nhất hay sao? Huynh tự dạy nàng đi."Kế Ngôn vuốt cằm: "Kiếm ý còn phải luyện tập thêm."Tiêu Y cúi đầu, trong lúc hai vị sư huynh nói chuyện, sư muội như nàng không dám tùy tiện xen mồm.Lữ Thiếu Khanh tung trường kiếm Mặc Quân: "Mau gọi Vô Khưu cô nương ra đi theo soái ca nhà ta.""Keng!"Trường kiếm Vô Khưu ra khỏi vỏ, hai thanh kiếm tự có linh tính, bay thẳng lên trời.Tiêu Y mở to mắt, tò mò nhìn trường kiếm của hai vị sư huynh.Ngay cả kiếm cũng thành đôi rồi hả?Vậy mà các ngươi còn nói mình không cấu kết với nhau?Ánh mắt Tiêu Y rơi trên người hai vị sư huynh, trong đầu đã viết một bộ tiểu thuyết một trăm ngàn chữ."Muội đang nhìn ta bằng ánh mắt gì đấy?" Kế Ngôn hừ nhẹ một tiếng, làm Tiêu Y phục hồi tinh thần lại.Nàng lặng lẽ lau nước miếng, trong lòng vô cùng đắc ý.Các ngươi không giấu được ta đâu.Lữ Thiếu Khanh không cần hỏi cũng đã đoán ra trong đầu Tiêu Y đang nghĩ gì.Hắn nói với Kế Ngôn: "Hiện tại trong óc sư muội toàn là mấy chuyện bậy bạ, có muốn ta xé ra cho huynh xem hay không?"Vẫn là Nhị sư huynh hiểu ta.Tiêu Y vội vàng phủ nhận: "Nhị sư huynh, huynh đừng có nói lung tung, ta không có.""Không có?" Lữ Thiếu Khanh ngoáy lỗ tai, cười khinh miệt: "Muội có tin ta lập tức xé đầu của muội ra, xem xem trong cái óc heo của muội đang suy nghĩ gì hay không?"Cứu mạng, Đại sư huynh.Tiêu Y nhìn về phía Kế Ngôn, ra vẻ tội nghiệp.Kế Ngôn không quan tâm đến nàng, hắn ta chỉ lo nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đệ cho nàng một luồng kiếm ý, từ hôm nay trở đi tôi luyện kiếm ý cho tốt vào."Wow, cái này nghe hay quá.Tiêu Y nói thầm trong lòng.Nếu chỉ là bắt nàng tiếp tục tham ngộ kiếm ý, tu luyện một phen, không xem như trừng phạt."Vì sao? Huynh cho rằng huynh là sư huynh thì có thể ra lệnh cho ta hả?" Lữ Thiếu Khanh không muốn, ưỡn ngực, bày ra vẻ chính nghĩa kinh thiên động địa: "Ta thương yêu sư muội nhất, không thể làm loại chuyện điên cuồng này được."Tiêu Y không tin, lời của Nhị sư huynh không đáng tin.Bên ngoài một kiểu, sau lưng một kiểu khác.Tiêu Y nhớ tới hành vi ngày thường của Lữ Thiếu Khanh.Nàng cảm thấy, vẫn nên để Đại sư huynh tự mình ra tay thì tốt hơn.Để cho Nhị sư huynh ra tay, nàng chết như thế nào cũng không biết.Tiêu Y khiếp đảm giơ tay lên, giống như một đứa học sinh tiểu học hiền lành: "Đại sư huynh, không bằng huynh giúp ta đi?""Hô hố."Lữ Thiếu Khanh cười thành tiếng, khom lưng cười to, vỗ đùi thật mạnh."Nhìn xem, giác ngộ này, cao quá."Kế Ngôn cũng cười khẽ.Tiêu Y cũng cười theo, đúng vậy, giác ngộ của ta rất cao, làm cho cả hai vị sư huynh đều hài lòng?Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Vậy để ta?""Vô nghĩa, sư muội đã mở miệng rồi, huynh còn không ra sức, sẽ làm sư muội đau lòng đó."Hứ.Trong lòng Tiêu Y khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh, Nhị sư huynh suốt ngày nói ta suy nghĩ bậy bạ, ta thấy Nhị sư huynh mới là người hay suy nghĩ bậy bạ nhất.Kế Ngôn không vô nghĩa nữa, hai ngón tay khép lại, chĩ vào Tiêu Y.Một luồng kiếm ý tinh thuần lợi hại biến mất trong cơ thể của Tiêu Y.Cơ thể Tiêu Y cứng đờ, nụ cười đọng lại.Nàng cảm nhận được, luồng kiếm ý kinh khủng này hóa thành một quả cầu sáng, bay vào trong cơ thể của nàng, giấu ở chỗ sâu nhất trong cơ thể.Quả cầu sáng này chẳng khác nào mặt trời, không ngừng tản ra hào quang, không có lúc nào là không bùng nổ kiếm ý khủng khiếp.Kiếm ý giống như một đám sói hung dữ, muốn xé nát máu thịt của nàng, gặm cắn xương cốt của nàng, thôn phệ linh hồn của nàng.Đau đớn!Đây là cảm giác duy nhất của Tiêu Y hiện tại.Không cách nào hình dung nỗi đau của nàng lúc này, nỗi đau ngấm vào tận xương tủy, xâm nhập vào trong linh hồn.Nàng không thể không thuyên chuyển lực lượng của mình ngăn cản nó.Tiêu Y tin tưởng, nếu nàng không ngăn cản thì nàng đã bị luồng kiếm ý này giết chết rồi.Dụng kiếm ý đối phó kiếm ý là biện pháp tốt nhất.Nhưng mà đây là lần đầu tiên Tiêu Y đối mặt trực tiếp với kiếm ý.Tiêu Y thuyên chuyển kiếm ý của mình đi chặn lại, mới vừa đối mặt đã bị đánh cho quân lính tan rã.Hơn nữa, hành động này còn chọc giận kiếm ý của Kế Ngôn, kiếm ý của Kế Ngôn hung hăng nổ tung một phen.Tiêu Y đau đến chảy cả nước mắt."Đau không?" Trong lúc nàng giãy chết, Lữ Thiếu Khanh còn đến trước mặt Tiêu Y, cười tít mắt hỏi han.Hiện tại Tiêu Y đã đau đến nói không ra lời, nàng đặt một nửa lực chú ý trong việc đấu tranh với luồng kiếm ý kia.Bên trong có kiếm ý của Đại sư huynh, bên ngoài có sự vô sỉ của Nhị sư huynh, cấu kết với nhau làm việc xấu, nội ứng ngoại hợp, đả kích về cả thể xác lẫn tinh thần.Nước mắt Tiêu Y chảy ròng ròng, sắp hóa thành một dòng sông rồi.Sớm biết rằng lĩnh ngộ kiếm ý bằng cách này, còn không bằng để cho Nhị sư huynh làm.Ít nhất kiếm ý của Nhị sư huynh không đáng sợ như Đại sư huynh.Hu hu, hóa ra lần này Nhị sư huynh nói thật.Tại sao ta lại ngu ngốc như vậy? Để cho Đại sư huynh ra tay?Lữ Thiếu Khanh dịu dàng lau nước mắt choTiêu Y, thở dài một hơi: "Rất đau đúng không? Đừng khóc nữa."Trong lòng Tiêu Y hết sức cảm động.Có điều thở dài xong, Lữ Thiếu Khanh lại cười đê tiện: "Lát nữa sẽ còn đau hơn, đừng có khóc hết nước mắt bây giờ, phải chừa lại để sau này còn khóc chứ.""Hu hu hu ."Lần này nước mắt chảy ra như vỡ đê.So với kiếm ý của Đại sư huynh, sự vô sỉ của Nhị sư huynh còn đáng sợ hơn."Khóc là đúng rồi." Lữ Thiếu Khanh trỏ vào Kế Ngôn: "Nhớ kỹ mặt hắn ta nhé, sau này còn tìm hắn ta báo thù nữa."

Bạn cần đăng nhập để bình luận