Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1111: Ngươi coi ta là gia súc à?

Chương 1111: Ngươi coi ta là gia súc à?Chương 1111: Ngươi coi ta là gia súc à?
Trong ánh mắt khiếp sợ của Lãng Phong, cơ thể khổng lồ của Câu trưởng lão bị Tiêu Y thành hai khúc, dòng máu màu đen phun ra, chết thảm tại chỗ.
Đầu óc Lãng Phong trống rỗng.
Nha đầu kia mạnh như vậy sao?
Vì, vì sao?
Hắn ta ngơ ngác nhìn Tiêu Y, không cách nào hiểu được.
Mình được xưng là thiên tài của bộ tộc nhưng so với Tiêu Y, dường như ngay cả đống phân hắn ta cũng không bằng.
Người với người thực sự có thể chênh lệch lớn đến thế sao?
Tiêu Y thu kiếm đứng đó, dương dương đắc ý: "Không chịu nổi một kích." Giọng Lữ Thiếu Khanh truyền đến: "Đắc ý lắm à?"
Tiêu Y thè lưỡi, vội vàng thu hồi đắc ý trên mặt, vội vàng chạy đến trước mặt Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh.
Kế Ngôn nhìn Tiêu Y, chậm rãi mở miệng nói: "Tâm tính bất ổn, còn phải tôi luyện."
Lữ Thiếu Khanh rất tán thành, đồng thời đưa ra đề nghị của mình: "Không bằng để muội ấy lại đây, để muội ấy ở đây đánh quái thăng cấp?"
Tiêu Y a một tiếng, khuôn mặt nhỏ trợn nhìn, sắc mặt trở nên trắng hơn cả đám người Côn Ngải.
Đánh thắng kẻ địch chẳng qua ta cười có hai tiếng thôi mà, có cần phải như vậy không?
Ta cũng đâu phải kiêu ngạo khinh địch. Tiêu Y thì thâm trong lòng, nhưng nàng thông minh tuyệt đối không dám giảo biện vì chuyện ban nấy.
Dám giảo biện, chờ chết đi.
Tiêu Y ngoan ngoãn cười làm lành, nịnh nọt nói: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh, đừng, về sau cam đoan không như vậy nữa."
Lữ Thiếu Khanh khẽ nói: "Không có việc gì, về sau tiếp tục phách lối đi, dù sao tương lai muội cũng có thể một tay trấn áp Đại sư huynh, chân đá Nhị sư huynh mà."
Được rồi, đây mới là nguyên nhân thực sự muốn bỏ lại mình ở đây.
Tiêu Y thuận thế nói sang chuyện khác: "Nhị sư huynh, làm sao bây giờ?"
"Những người còn lại, cần giết không?" Mấy người còn lại của bộ tộc Khê Bích không tổn thương gì, trong đó bao gồm bốn người khiêng Câu trưởng lão.
Bây giờ bọn hắn như chim trong lồng, bị dọa đến run lẩy bẩy, rắm cũng không dám đánh nhiều một cái.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Chuyện còn lại để bọn hắn tự lo liệu, chúng ta đi!"
Côn Ngải vừa đến gần liền nghe Lữ Thiếu Khanh nói muốn đi, giật nảy cả mình, vội vàng nói: "Công tử, các ngươi muốn rời đi sao?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, nhìn qua ông ta, có chút nghi vấn nói: "Không đi chẳng lẽ còn ở đây chờ các ngươi mở tiệc ăn?"
"Chúng ta là người chính nghĩa, đi ngang qua đây nhìn thấy chuyện bất bình liền xuất thủ tương trợ, tiện tay mà thôi, không cần cảm kích." Cảm kích em gái ngươi có được hay không?
Ngươi đi, người khác liền ăn tiệc bằng thịt chúng ta đấy.
Côn Ngải không để ý đến thương thế trên người, vội vàng cất cao giọng, lớn tiếng nói: "Công tử, bộ tộc Khê Bích còn Tế tư, chỉ cần Tế tư còn thực lực của bọn hắn sẽ không bị suy yếu."
"Công tử giết Đại trưởng lão, tộc trưởng và tộc nhân của bọn hắn, Tế tư của bộ tộc Khê Bích tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, công tử, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc"
Côn Ngải không nói rõ, mà là cố gắng hết sức giải thích mọi chuyện.
Bộ tộc Khê Bích còn có Tế tư tồn tại, đến lúc đó nó đánh tới, bộ tộc Định Ất căn bản ngăn cản không nổi, tất nhiên sẽ biến thành vòng hồn dưới vuốt quái vật, thậm chí một lần nữa bị quái vật khống chế nuôi nhốt.
Dĩ nhiên Côn Ngải hi vọng Lữ Thiếu Khanh đến bộ tộc Khê Bích giết chết con quái vật Tế tư kia, tiêu diệt hoàn toàn tai họa lớn trong lòng bộ tộc Định Ất.
Chỉ cần Tế tư bộ tộc Khê Bích chết rồi, bộ tộc Định Ất Ất có thể an tâm phát triển, không cần lo lắng lọt vào trả thù của quái vật một cách nhanh chóng, về sau có thể từ từ nghĩ cách.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh như nghe không hiểu, hắn cười nói với Côn Ngải: "Không sao, không sao, cho dù nó đến rồi mà có thể tìm được chúng ta thì coi như nó lợi hại."
Côn Ngải lại muốn thổ huyết rồi, tiểu tử này nghe không hiểu à, hay là cố ý nghe không hiểu?
Côn Ngải rất muốn kéo lỗ tai Lữ Thiếu Khanh gầm thét một câu, quái vật không tìm thấy các ngươi nhưng có thể tìm được chúng ta.
Nếu là người chính nghĩa thì phải giải quyết toàn vẹn chuyện nên làm chứ.
Côn Ngải miễn cưỡng cười cười: "Công tử, ta cảm thấy ấy à, tốt nhất vẫn nên giết chết Tế tư bộ tộc Khê Bích, chuyện này với công tử ngươi cũng có chỗ tốt."
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Ta không cần chỗ tốt gì cả, ta cũng không phải người hiếu sát. Ta rất hiền lành."
"Yên tâm, chúng ta sẽ lập tức rời đi, không ở lại đây gây phiền phức cho các ngươi nữa."
Côn Ngải nhìn gương mặt thành khẩn của Lữ Thiếu Khanh thì cạn lời, trong lòng thầm nói, tiểu tử này không phải ngốc thật đấy chứ. Bất đắc dĩ ông ta chỉ có thể nói: "Công tử, mong rằng công tử có thể đi giết Tế tư bộ tộc Khê Bích, giải trừ mối họa lớn trong lòng bộ tộc Định Ất chúng ta"
Lữ Thiếu Khanh càng cười vui vẻ, mắt híp lại: "Ra tay giúp ngươi, ngươi có cái gì biểu thị sao?"
Côn Ngải sững sờ, không phải ban nãy ngươi còn nói ngươi là người chính nghĩa sao, sao vậy, người chính nghĩa còn cần lợi ích sao?
Nhưng Côn Ngải cũng không biết bộ tộc mình có gì đáng để Lữ Thiếu Khanh coi trọng, cuối cùng ánh mắt ông ta lướt qua một vòng, ánh mắt rơi trên người Cát Cửu, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Công tử, ngươi thấy nàng ấy như thế nào?"
Lai lịch Lữ Thiếu Khanh bọn hắn bất phàm, Côn Ngải biết bộ lạc mình rất nghèo, thứ có thể lấy ra được cũng chỉ là nữ nhân trẻ tuổi của bộ tộc.
Cát Cửu đỏ mặt không thôi.
Nhưng nàng ta không lên tiếng từ chối, thân là nữ nhân bộ tộc, từ nhỏ nàng †a đã hiểu rõ sứ mạng của mình.
Lữ Thiếu Khanh không cười, đồng thời chửi ầm lên với Côn Ngải: "Khốn kiếp, ngươi coi ta là cái gì rồi?"
"Gia súc sao?"
"Có linh thạch không? Cho ta linh thạch, ta sẽ giúp ngươi đi giết người."
Côn Ngải lại ngây ngẩn cả người: "Linh thạch? Đó là cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận