Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 232 - Pháp khí tự bạo (tt)



Chương 232: Pháp khí tự bạo (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMặc dù phẩm cấp không cao, nhưng dầu gì cũng là pháp khí, không phải vạn bất đắc dĩ, không ai lại tùy tiện lựa chọn tự bạo pháp khí của mình.Cho nên, chiêu này của Lữ Thiếu Khanh nằm ngoài dự liệu của mọi người.Trên quảng trường một lần nữa cuồn cuộn khói đặc che khuất tầm mắt của mọi người, tuy nhiên tất cả mọi người đều có kinh nghiệm rồi. Linh thức tràn ra theo bản năng.Sau đó bọn hắn phát hiện có một bóng người phóng về phía Lữ Thiếu Khanh.“Là Đỗ Tĩnh.”Có người kinh ngạc kêu lên: “Trong cú nổ vừa rồi hắn không hề bị thương.”“Lợi hại quá, như thế mà cũng có thể phòng ngự được, không hổ là đệ tử đại phái.”“Lần này Lữ Thiếu Khanh thảm rồi, hắn sẽ không ngờ được Đỗ Tĩnh không hề hấn gì...”“Đúng vậy, trong lúc gấp rút, hắn lấy gì để ngăn cản?”Trong sương mù, sắc mặt Đỗ Tĩnh tái nhợt, mấy vết thương trên người máu me đầm đìa, linh khí trong cơ thể vô cùng hỗn loạn.Ban nãy trong lúc vội vàng hắn ta dùng một kiện pháp khí phòng ngự đỡ được cú nổ lần này nhưng vẫn bị thương không nhẹ.Tuy nhiên hắn ta vẫn còn có thể tiếp tục hành động."Ngươi đi chết đi!"Đỗ Tĩnh gầm thét, nuốt ngược máu tươi đang ọc ra, cưỡng chế thương thế bên trong cơ thể lập tức khởi xướng đánh trả.Hắn ta thề phải giết chết Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh quá thâm hiểm, không ai ngờ hắn có thể tự bạo pháp khí.Uy lực tự bạo cực lớn, người thường sẽ không thể chống đỡ được.Cho nên Đỗ Tĩnh đang đánh cược, cược Lữ Thiếu Khanh buông lỏng cảnh giác, sẽ không đoán được Đỗ Tĩnh sẽ đánh trả vào lúc này.Trong tầm mắt Đỗ Tĩnh, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh như ẩn như hiện trong khói mù.Gương mặt ánh tuấn của hắn ta bắt đầu vặn vẹo, sát ý trùng thiên: “Đi chết đi."Trường kiếm trong tay một lần nữa sáng lên quang mang lam sắc đâm thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.Ánh mắt hắn ta mang theo tia tàn nhẫn, hắn ta không để ý hiện giờ là trường hợp nào.Hắn ta chỉ muốn một kiếm đâm chết Lữ Thiếu Khanh.“Keng!”Cơ thể Đỗ Tĩnh chấn động, trường kiếm đâm trúng thứ gì đó, gặp trở ngại.Hắn ta nhìn chăm chú, bóng người trong khói mù đã biến mất không thấy đâu nữa.Còn trường kiếm trong tay hắn ta thì đâm trúng một cái mâm tròn.Mâm tròn lơ lửng giữa không trung, chặn trường kiếm của hắn ta.“Xoạt xoạt!”Một âm thanh thanh thúy lại vang lên, trên mâm tròn xuất hiện vết nứt.Con ngươi Đỗ Tĩnh đột nhiên rút lại."Mẹ nó...”“Ầm!”Lại một tiếng động lớn vang lên, một cú nổ nữa xuất hiện...Tất cả mọi người trầm mặc.Mọi người đều nhìn Đỗ Tĩnh bị nổ bay với ánh mắt thương hại.Khí tức Đỗ Tĩnh suy yếu, quần áo rách rưới, máu me khắp người, vết thương chồng chấtLần này hắn ta không chống đỡ được nữa rồi.Sắc mặt vô cùng tái nhợt, khí tức suy yếu, trên người đầy vết thương, máu me đầm đìa.Thật sự thê thảm.Rất nhiều người trong lòng vừa cảm thán vừa không kìm được nảy sinh lòng kiêng kỵ đối với Lữ Thiếu Khanh.Không ai có thể ngờ, Lữ Thiếu Khanh có thể đoán được Đỗ Tĩnh sẽ khởi xướng phản kích hắn.Còn tương kế tựu tế, lợi dụng khói mù bày ra cạm bẫy.Lần thứ hai tự bạo pháp khí.Thật đê tiện.Không ít người trong lòng không kìm được thầm chửi thề.Lần đầu tự bạo pháp khí đã nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người.Lại một lần nữa tự bạo, đây là điều tất cả mọi người đều không nghĩ đến.Pháp khí tự bạo lần thứ hai, Đỗ Tĩnh không hề có bất kỳ ngăn cản gì, phải nghiến răng nghiến lợi chống đỡ toàn bộ."Bịch!"Đỗ Tĩnh ngã ầm trên mặt đất, không nhúc nhích.Trong cảm nhận của mọi người, hắn ta đã gần chết, bị trọng thương.Nếu hắn ta không được cứu chữa, e là sẽ không chịu nổi.Khói mù dần tản đi, Lữ Thiếu Khanh tay phải cầm trường kiếm của Đỗ Tĩnh, tay trái cầm quạt xếp xuất hiện.Hắn đi đến trước mặt Đỗ Tĩnh.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lạnh lẽo, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì.Rất nhiều người tim không kìm được thắt lại, hắn còn định hạ sát thủ sao?Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện.Ông ta đứng trước mặt Lữ Thiếu Khanh, trực diện với Lữ Thiếu Khanh.Là Tang Thiệu.Tang Thiệu trông rất bình tĩnh nhưng đôi mắt ông ta đã tràn đầy lửa giận vô tận.Khí tức trong người như ẩn núp hung thú, lúc nào cũng có thể sẽ bộc phát.Ông ta nhìn chòng chọc Lữ Thiếu Khanh.Hận không thể một tay tát chết Lữ Thiếu Khanh.Đã nói tỷ thí luận bàn, tên khốn kiếp ngươi lại hạ tử thủ.Lữ Thiếu Khanh nhìn Tang Thiệu, vẻ mặt tự nhiên, mở miệng hỏi: “Người của Quy Nguyên Các?”“Đánh nhỏ rồi, già cũng muốn ra trận sao?”Giọng điệu Tang Thiệu lạnh băng, không che giấu được sát ý: “Tuổi còn trẻ, ra tay ác độc như vậy, giữ lại ngươi, cũng là một tai họa cho thiên hạ thương sinh.”Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, lập tức hô to: “Chưởng môn, có người muốn hại đệ tử của người, sao còn chưa tới đánh chết hắn?”Trầm mặc.Tất cả mọi người lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.Ngươi kêu gào thuần thục thế, không hề có chút do dự nào à?Tang Thiệu cũng bị tiếng gào kia của Lữ Thiếu Khanh làm cho không biết phải làm như thế nào.Mặc dù ông ta hận không thể một tay tát chết Lữ Thiếu Khanh nhưng ông ta vẫn không ngốc đến mức đó.Đám Ngu Sưởng cao tầng Lăng Tiêu Phái đang ở bên trên, khí cơ của tất cả mọi người đã khóa chặt ông ta.Trong nháy mắt ông ta dám ra tay sẽ rơi vào công kích toàn lực của nhóm Ngu Sưởng.Chẳng qua ông ta chỉ muốn hù dọa Lữ Thiếu Khanh một phen thôi.Đồ đệ của mình bị đánh thành như vậy mà không cho phép miệng sư phụ được xả giận chút sao?Nhưng Lữ Thiếu Khanh không nói nhảm với ông ta mà thẳng thắn cầu cứu Ngu Sưởng.Hắn tung chiêu không theo lẽ thường khiến Tang Thiệu tức đến mức ngực khó chịu.Giọng Ngu Sưởng truyền đến: “Tang Thiệu trưởng lão, nếu đã tỷ thí, bị thương là chuyện không thể tránh khỏi.”“Quý đồ thụ thương nghiêm trọng, vẫn nên đưa hắn xuống cứu chữa trước đi.”“Đây là Thủy Vận đan tam phẩm, có hiệu quả tốt trong việc trị liệu ngoại thương, hi vọng quý đồ sớm ngày khôi phục.”Một cái bình ngọc lăng không bay tới, rơi vào trong tay Tang Thiệu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận