Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 463 - Giả sợ cũng không mất mặt



Chương 463: Giả sợ cũng không mất mặtNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nhanh chóng biến mất trên bầu trời, tiếng chiến đấu của hai người càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất không thấy nữa.Tiêu Y vươn cổ, cũng không nhìn thấy động tĩnh gì.Tiêu Y lẩm bẩm: "Thật muốn đi xem một chút."Hai sư huynh tương ái tương sát, xem trăm lần cũng không chán, nhưng Tiêu Y không dám.Đại sư huynh đã nói không cho nàng rời khỏi nơi này, nàng cũng không dám vi phạm lời của Đại sư huynh, nàng chỉ có thể bĩu môi, buồn bực ngồi xếp bằng xuống.Quên đi, vẫn nên ngoan ngoãn tu luyện để nhanh chóng rời khỏi nơi này vậy.Nhoáng một cái lại một tháng trôi qua, Tiêu Y đang tu luyện mở to mắt, càng cảm thấy mệt mỏi.Kể từ khi theo Nhị sư huynh Lữ Thiếu Khanh trở lại Thiên Ngự Phong, nàng đã tu luyện liên tục hai tháng.Liên tục chống lại kiếm ý mà Kế Ngôn lưu lại trong cơ thể khiến cho nàng cảm giác tinh thần kiệt quệ, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.Nếu như là tu luyện bình thường thì vận động sẽ lấy năm tháng làm đơn vị để tính toán.Tiêu Y ngồi một lần lại chính là một năm, thậm chí nhiều hơn cũng có thể.Nhưng chuyện nàng phải làm hiện tại chính là đối kháng với kiếm ý của Kế Ngôn, chẳng khác nào là Kế Ngôn là đối thủ của nàng, đang bồi luyện với nàng.Đối thủ là Kế Ngôn, cho dù là ai tới cũng đều sẽ cảm nhận được một loại áp bách cường đại.Nàng có thể liên tục luyện một tháng đã vượt qua rất nhiều người.Cảm nhận được luồng kiếm ý trong cơ thể nóng rực chói mắt như mặt trời, Tiêu Y đau đầu không thôi."Nửa năm cũng không biết có thể mài mòn hay không, quá khó khăn."Tiêu Y đứng lên, chuẩn bị đi dạo quanh đây.Đại sư huynh nói không thể rời khỏi nơi này, nhưng cũng không có nói không thể tản bộ ở chỗ này.Lật nhẫn trữ vật của mình, Tiêu Y lại không nhịn được thở dài, buồn bực không thôi."Sớm biết vậy thì dự trữ nhiều đồ ăn một chút là tốt rồi."Tiêu Y tùy ý lấy ra một ít linh đậu từ bên trong, đây là lúc trước giúp Lữ Thiếu Khanh bóc chưa hết, tiện tay để vào.Tiêu Y bóp đầu hai bên, sau đó cảm thấy kỳ quái.Kế Ngôn không có ở đây. Đại sư huynh đi đâu rồi?Tiêu Y thầm nghĩ trong lòng, xoa đầu: "Tiểu Hồng, ngươi..."Sau một khắc, nàng ngây ngẩn cả người, trên đầu rỗng tuếch, tiểu Hồng vẫn coi đầu nàng như tổ chim không biết đã bay đi đâu."Kỳ quái."Tiêu Y lẩm bẩm.Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện."Sư phụ!"Nhìn thấy người tới, Tiêu Y kinh hỉ kêu lên."Ừ." Thiều Thừa gật đầu, sắc mặt lộ ra vài phần nhu hòa: "Tu luyện thế nào rồi?""Hắc hắc, rất nhanh có thể giải quyết kiếm ý Đại sư huynh đưa cho con, rất nhanh có thể rời đi."Trước mặt sư phụ, Tiêu Y càng thêm thả lỏng.Nàng biết tính tình của sư phụ, đối với ba đồ đệ của mình rất tốt.Cũng chỉ có Nhị sư huynh mới thường chọc cho sư phụ tức giận đến muốn đánh người."Đúng rồi, sư phụ, Đại sư huynh đâu?" Tiêu Y tò mò hỏi.Bình thường phần lớn thời gian Kế Ngôn đều sẽ ở nhà gỗ tu luyện.Thiều Thừa thở dài, thêm vài phần lo lắng, giống như một lão phụ thân: "Bọn họ đi ra ngoài rồi.""Bọn họ?" Tiêu Y nhạy bén bắt được từ này: "Đại sư huynh và Nhị sư huynh sao?""Đúng vậy."Tiêu Y ngây người, vẻ mặt khó tin, Đại sư huynh và Nhị sư huynh cùng đi ra ngoài? Ra ngoài làm gì?Chẳng lẽ Nhị sư huynh không cam lòng, nuốt không trôi khẩu khí kia, dẫn Đại sư huynh đi tiếp tục tìm Quy Nguyên Các gây phiền toái sao? Nhưng tại sao không mang ta theo?Các ngươi giết người phóng hỏa, ta phất cờ hò hét, như vậy thật tốt biết bao?Mà khi biết được hai người đang đi Yến Châu, miệng Tiêu Y méo xệch.Buồn bực không vui, đáng giận, các ngươi là muốn song tê song phi sao? Mà còn là tranh thủ lúc đánh nhau rời đi, vậy mà lại gạt ta."Vì sao không mang con theo?" Tiêu Y mất hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên.Thiều Thừa thấy vậy cũng thở dài, đưa cho Tiêu Y hai món đồ: "Đây là đồ hai sư huynh của con cho con."Bọn họ ngay cả người làm sư phụ như ta cũng không cần, thật sự là gia hỏa hỗn trướng, ta đều mạnh hơn so với hai người các ngươi, còn cao hơn một cảnh giới nhỏ đấy."Cố gắng tu luyện đi, cố gắng đuổi theo bọn họ, miễn cho ngày sau bị bọn họ ghét bỏ."Một thanh kiếm gỗ nhỏ ẩn chứa kiếm ý của Đại sư huynh, một viên ngọc bội có thể ngăn cản một kích của Nguyên Anh.Trong lòng Tiêu Y ấm áp.Ở Đông Châu, một chiếc thuyền giống như sao băng xẹt qua bầu trời, chạy nhanh về phía phương xa.Kế Ngôn bạch y tung bay ngồi xếp bằng ở đầu thuyền, nhắm mắt nhập định, tựa như kiếm công tử chói mắt nhất thế gian.Lữ Thiếu Khanh thì nằm trong khoang thuyền, cầm Thiên Cơ Bài đang xem tin tức, hắn tùy ý nằm, bộ dáng lười biếng, không có nửa điểm tu sĩ Nguyên Anh nên có.Tiểu Hồng đứng trên vai Lữ Thiếu Khanh, nhắm mắt lại bình yên ngủ thiếp đi.Ở trên đỉnh thuyền, hai thanh kiếm Vô Khưu và Mặc Quân ở cùng một chỗ, thỉnh thoảng nhẹ nhàng lay động một chút, giống như hai tiểu tinh linh đang vụng trộm nói chuyện.Lữ Thiếu Khanh nhìn Thiên Cơ Bài, không nhịn được nhíu mày.Trên Thiên Cơ Bài phần lớn là tin tức ở Đông Châu, sau khi xem những tin tức này, Lữ Thiếu Khanh nhịn không được thấp giọng mắng một câu: "Phiền phức."Kế Ngôn không mở mắt, thanh âm từ mũi thuyền truyền đến."Có vấn đề gì?"Lữ Thiếu Khanh thu hồi Thiên Cơ Bài, đi ra boong tàu, nói với Kế Ngôn: "Chỉ cần huynh không gây chuyện, sẽ không có vấn đề gì. Lần này, huynh thu liễm cho ta một chút, thu hồi sự đồng tình và tinh thần chính nghĩa không cần thiết kia đi, chuyện ở Đông Châu không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ là khách qua đường."Lữ Thiếu Khanh lựa chọn đi con đường Đông Châu này, tự nhiên là đang cố gắng tránh gặp phải Điểm Tinh Phái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận