Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2027

Chương 2027Chương 2027
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Năng lượng nổ đùng đùng lại lần nữa khiến cho trời đất bị thương nặng.
Thần long xoay vòng trên cửu tiêu, cuối cùng rít lên một tiếng, phóng tới Xương Thần. Uy phong lẫm liệt, tựa như thần long thật sự hàng thế. Điên đảo thiên địa, như một cái lồng giam gạt cả trời đất xô ra một cái động lớn. Xương Thần hừ lạnh, rít lên một tiếng với thần long, Sương mù màu đen từ trong cơ thể hắn ta tuôn ra ào ào, biến thành một con ma rồng màu đen.
Trong tiếng gầm thét, hai con rồng đụng vào nhau, điên cuồng cắn xé, điên cuồng va húc, mỗi một lần chúng húc nhau đều khiến trời đất rung chuyển vài phần.
Nhưng dù sao cũng là Xương Thần mạnh hơn, ma rồng màu đen hung diễm ngập trời, chẳng mấy chốc, thần long màu bạc không địch lại được, tiêu tan giữa trời đất. Ma rồng màu đen còn chưa kịp vui mừng, một đạo kiếm quang tựa như khai thiên tích địa xuất hiện, sôi trào mãnh liệt, bao phủ lấy nó. Ma rồng màu đen kêu lên một tiếng thảm thiết rồi tiêu tan trong ánh kiếm.
Vẫn là một kiếm mà Kế Ngôn lĩnh ngộ được kia.
Lần này, uy lực của nó còn mạnh hơn, lợi hại hơn.
Nó đi tới đâu, không gian nhao nhao sụp đổ tới đó. Lần này nó không chém trời đất làm hai nữa mà nó trảm diệt cả trời đất.
Một kiếm này, dù là Xương Thần cũng không dám cứng rắn đối đầu. Cho dù là Xương Thần cũng cảm nhận được uy hiếp, đối mặt với một kiếm này, hắn ta không cách nào ngăn cản. Một kiếm có thể trảm diệt được cả quy tắc, hắn ta không cách nào phản kích. Cho nên Xương Thần chỉ có thể lựa chọn tránh đi. Nhưng mài
Xương Thần không có cách nào tránh đi hoàn toàn được, kiếm quang xẹt qua như nước chảy.
Phụt! Máu đen vẩy ra, tất cả đều hít một hơi khí lạnh.
Từ đầu đến ngực của Xương Thần bị đánh toét ra, máu đen không ngừng phun trào, chỉ thiếu một chút nữa thôi hắn ta sẽ bị chia làm hai nửa. Lần này Xương Thần còn bị thương nặng hơn cả vừa rồi. Cảnh tượng này khiến cho các thú của Yêu tộc kinh ngạc đến ngây người.
Đã đến thế này rồi còn mạnh như vậy sao?
Càng đánh càng mạnh sao? Người ta càng đánh càng yếu, gia hỏa này lại ngược lại à? Bạch Thước cũng ngẩn ngơ dại cả mắt, trong nội tâm bà ta lại nghi ngờ Xương Thần trước mắt đây thật sự là Xương Thần lúc trước sao? Vẫn là Xương Thần khiến cho toàn bộ Yêu tộc suýt nữa rơi vào diệt vong, phải tập hợp đông đảo cao thủ Yêu tộc cũng bó tay không làm được gì sao?
Dù sao cũng là Hợp Thể kỳ, vì sao lại bị một tiểu tử nhân loại Luyện Hư kỳ đánh cho chật vật như thế? Bên này Lữ Thiếu Khanh cũng cảm thấy kỳ quái.
Mặc dù Đại sư huynh của mình rất mạnh, nhưng cũng không thể mạnh đến mức đó chứ?
Dù sao cũng là Xương Thần mà, sao biểu hiện lại sa sút như thế?
Đây không phải là một phân thân khác của Xương Thần chứ?
Tiêu Y cũng trợn mắt há mồm.
Đại sư huynh vẫn mạnh như thế. “Sư phụ, Đại sư huynh thật lợi hại.”
Thiêu Thừa gật đầu, tuổi già an lòng, không làm sao che giấu được nét kiêu ngạo trên mặt: “Đương nhiên, hắn ta là thiên tài mạnh nhất.”
Hắc hắc, đám người kia chê Kế Ngôn hơn lớn tuổi, không có tiền đồ gì à.
Hừ, vẫn là ta tuệ nhãn thức tài, có được vị thiên tài mạnh nhất.
Thiều Thừa đắc ý nói: “Đại sư huynh của con thuộc về loại người càng đánh càng mạnh, càng là nghịch cảnh hắn ta càng mạnh.”
“Một tấm lòng kiên định, mục tiêu vững vàng không đổi, không ai có thể vượt qua được hắn ta.”
Mặc dù Tiêu Y là tiểu đồ đệ của mình nhưng hiện tại Thiều Thừa cũng không nhịn được mà khoe khoang đại đồ đệ với tiểu đồ đệ.
Tiêu Y không nhịn được mà cười tủm tỉm hỏi: “Thế Nhị sư huynh thì sao?”
Nụ cười trên mặt Thiều Thừa tắt ngúm, sắc mặt có vẻ phiền não đau đầu, nhưng vẻ kiêu ngạo không hề rút đi, ông nói: “Hắn ấy à, là một kẻ hôn trướng.”
“Nhưng hắn cũng không kém Đại sư huynh của con đâu.” Chỉ câu này là đủ.
Tuyệt đại song kiêu.
Tiêu Y cười càng đến là vui vẻ, dường như đã quên mất tiêu Xương Thần còn ở phía xa, mà hớn hở hỏi Thiều Thừa: “Sư phụ, con nữa, con thì sao?”
Thiều Thừa cười ha hả, hỏi đồ đệ: “Con cảm thấy con có thể so với hai sư huynh sao?” Tiêu Y vội vàng le lưỡi. Thiều Thừa vỗ vỗ đầu nàng, nói: “Cố gắng lên, đuổi không kịp, nhưng cũng đừng để thua kém quá nhiều.”
Bên này đám Yêu thú thấy tình trạng của Xương Thần như vậy.
Doanh Kỳ lại không nhịn được mà nói: “Cái này... Xương Thần này, xem ra cũng không khủng bố lắm nhỉ.”
Ta đil
Lữ Thiếu Khanh không nhịn được nữa rồi.
“Cái đồ quạ đen nhà ngươi, nói bao nhiêu lần rồi, bảo ngươi ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại, ngươi không nghe phải không? “Bây giờ ta sẽ xé cái miệng quạ đen nhà ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh lóe lên một cái, Doanh Kỳ kinh hãi, những thú khác cũng kinh hãi.
Muốn đánh Doanh Kỳ, muốn tự bạo lực gia đình trước à? Doanh Kỳ kinh hãi, sau đó giận tím mặt, chẳng lẽ ta sợ ngươi?
Cả ngày gọi ta là miệng quạ đen, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy nhé. Doanh Kỳ đã chuẩn bị sẵn sàng, dự định cùng tộc nhần của mình liên thủ dạy cho Lữ Thiếu Khanh một bài học. Nhưng các thú chỉ thấy hoa cả mắt, Lữ Thiếu Khanh đã biến mất không còn tăm tích. “Người đầu?”
Khi các thú còn đang thắc mắc, Bạch Thước, Liễu Hồng, Hung Trừ đều nhìn sang vị trí của Xương Thần.
Lúc này, Xương Thần đang gầm lên rung động cả trời. Hắn ta suýt nữa bị chém làm hai khúc đang cố ghép lại, hai mắt gần như phun lửa.
Hắn ta ngửa mặt lên trời gào thét, hận ý tỏa ra dường như biến thành thực chất, tất cả đều cảm nhận được sự phân nộ và sát ý của Xương Thần. “Hỏng bét, Xương Thần hoàn toàn nổi giận rồi.”
“Chúng ta phải ra tay sao?” “Ra tay đi!” Bạch Thước lên tiếng.
Lữ Thiếu Khanh chạy đâu không biết rồi, đã chẳng còn ai ngăn trở.
Hiện tại Xương Thần đang trong trạng thái cực kỳ phẫn nộ, khẳng định mục tiêu của hắn ta là Kế Ngôn.
Mà rõ ràng Kế Ngôn đã tới trạng thái sơn cùng thủy tận rồi, bọn họ không ra tay, chờ Kế Ngôn bị Xương Thần nuốt sống đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận