Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 444 - Thuyền này từ đâu ra?



Chương 444: Thuyền này từ đâu ra?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐối với câu hỏi này của Thái Mân, Tiêu Y không hề cảm thấy bất ngờ, Đại sư huynh và Nhị sư huynh là hai thái cực khác nhau.Chỉ cần là người có đầu óc bình thường thì sẽ không thể liên tưởng hai người bọn hắn với nhau.Đáng tiếc, hai người bọn hắn chính là một cặp sư huynh đệ.Tiêu Y cũng rất thích nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người ngoài.Nàng ta vui vẻ cười, sắp tới Lăng Tiêu Phái rồi, tâm trạng của nàng ta rất vui, cười hì hì nói: “Thái tỷ tỷ, tỷ không cần hoài nghi thân phận của Nhị sư huynh.”“Thế nhưng chuyện này...”Rất khó tin, Thái Mân xoắn xuýt đến mức muốn cào tường.Làm sao lại có người như vậy chứ?Sao Kế Ngôn công tử lại là sư huynh đệ với tên khốn kiếp này chứ?Hẳn, Kế Ngôn công tử không phải hạng người như vậy đúng không?Không được, ta nhất định phải tự mình đi xem thử.Sau khi bên này Thái Mân quyết định sẽ đi xem thử Kế Ngôn có giống với Lữ Thiếu Khanh không thì trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.Đồng thời, nàng ta phát hiện Tiêu Y đang hiếu kì đánh giá nàng ta.Một đôi mắt to, ánh mắt lóe sáng khiến Thái Mân hãi hùng khiếp vía.“Tiêu cô nương, cô, cô đang nhìn cái gì?”Tiêu Y sờ lên cằm, khẽ lắc đầu, trong giọng nói mang theo sự nghi hoặc nồng đậm, nói: “Ta đang nghĩ, vì sao lần này Nhị sư huynh muốn đưa tỷ về chứ?“Mặc dù dung mạo tỷ rất xinh đẹp, nhưng so với Hạ Ngữ sư tỷ, Vân Tâm tỷ tỷ thì vẫn hơi kém một chút.”“Hạ Ngữ cô nương?” Thái Mân giật nảy mình, đây cũng là người nổi tiếng ở Tề Châu, cũng được coi là thần tượng của nàng ta.“Kỳ quái, thật quá kỳ quái.”Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Y dúm dó, lông mày cũng sắp nhíu lại thành một chữ Xuyên.Nghĩ mãi không rõ, thật sự là nghĩ mãi vẫn không rõ.Rốt cuộc Nhị sư huynh muốn làm gì?Tiêu Y không phải chưa từng hỏi Lữ Thiếu Khanh, nhưng Lữ Thiếu Khanh không nói với nàng ta, ngược lại còn đuổi nàng ta ra ngoài trò chuyện với Thái Mân.Thái Mân hừ một tiếng: “Không phải để cho ta giải thích với sư phụ cô sao? Hắn còn muốn làm gì nữa?”Trong suy nghĩ của Thái Mân, Lữ Thiếu Khanh là tên khốn kiếp vô sỉ cực độ.Nàng ta đã nhìn Lữ Thiếu Khanh ở góc độ xấu xa nhất.Dù là Lữ Thiếu Khanh phát một cái rắm, nàng ta cũng cảm thấy đây là cái rắm thúi nhất trong thế gian.Tiêu Y nhìn nàng ta cười khì khì không ngừng.Không trả lời câu hỏi này mà nàng ta gãi đầu: “Chắc chắn Nhị sư huynh muốn làm chuyện gì đó.”“Ôi chao, tò mò chết ta rồi.” Tiêu Y quay đầu chạy vào buồng nhỏ trên tàu: “Nhị sư huynh, huynh nói cho ta đi, huynh muốn đem Thái tỷ tỷ về làm gì?”“Sang một bên.” Giọng Lữ Thiếu Khanh từ trong khoang thuyền truyền tới, mang theo một cỗ lười nhác: “Tìm đạo lữ cho Đại sư huynh muội, tìm tẩu tử cho muội, hài lòng chưa?”Sắc mặt Thái Mân đỏ ửng, cắn môi một cái.Nếu như có thể, cũng không tệ.Tiêu Y cũng không tin: “Ta không tin, huynh với Đại sư huynh mới là chân ái, không ai có thể chia rẽ được.”“Cút ra ngoài cho ta!”Lúc này Lữ Thiếu Khanh chửi ầm lên, Nhị sư huynh nóng tính xuất hiện rồi: “Ai là một đôi với huynh ấy? sau này ta mà không tìm được đạo lữ ta sẽ giết tên ngốc muội.”Đầu tóc Tiêu Y rối bời, ôm đầu chật vật trốn ra ngoài.“Nhị sư huynh đáng ghét không chịu nói cho ta biết nguyên nhân thực sự, tức chết ta rồi.”Tiêu Y vừa sửa sang lại đầu tóc mình vừa bất mãn nói: “Hừ hừ, đợi sau khi về ta xem Đại sư huynh thu thập huynh như thế nào.”Thái Mân ở bên cạnh nhìn mà cạn lời, đây mới là đệ tử đại phái sao?Trông vô cùng không đáng tin cậy.Trên mặt Thái Mân mang theo vẻ hoang mang đến Lữ Thiếu Khanh.Nơi đường chân trời xuất hiện bóng dáng Lăng Tiêu Phái, thời gian dần trôi qua, Lăng Tiêu thành dần dần rõ ràng trong ánh mắt Thái Mân.Mặc dù thành Thiên Phỉ cũng là một tòa thành khổng lồ nhưng nó thực sự vẫn quá kém so với Lăng Tiêu Phái.Là thành trì duy nhất được Lăng Tiêu Phái trực tiếp quản lý, tọa lạc dưới chân núi Lăng Tiêu Phái.Cho dù về quy mô hay về mức độ phồn vinh đều có thể đứng đầu Tề Châu.Mỗi ngày tu sĩ, phàm nhân tới đây nhiều vô số kể.Xa hơn nữa là năm dãy núi quây xung quanh Lăng Tiêu Phái.Hình dáng mơ hồ mang đến cho Thái Mân một cảm giác thần bí.Càng lúc càng đến gần, Lăng Tiêu Phái được mây mù che phủ mang đến cho Thái Mân một cảm giác rung động.Đây mới là khí tượng đại phái nên có.Hùng vĩ, trang nghiêm, uy nghiêm, cường đại.Chỉ riêng ấn tượng đầu tiên đã khiến Thái Mân sinh lòng hướng tới, nếu có thể bái nhập nơi này, tu luyện ở đây, thực lực của mình nhất định sẽ đột nhiên tăng mạnh nhỉ?“Ôi chao, cuối cùng cũng về rồi.” Một giọng nói vang lên.Thái Mân quay đầu nhìn thì thấy Lữ Thiếu Khanh đứng cạnh, duỗi lưng mệt mỏi, dáng vẻ chưa tỉnh táo khiến ấn tượng về Lăng Tiêu Phái trong lòng Thái Mân trong nháy mắt hạ xuống.Người Lăng Tiêu Phái bị mù mắt rồi sao?Vì sao lại thu nhận tên vày vào cửa?Phi chu không dừng lại ở Lăng Tiêu Phái mà vượt qua Lăng Tiêu Thành bay thẳng đến Lăng Tiêu Phái.Phi chu đến trước Thiên Ngự Phong, vừa mới đáp xuống thì bóng dáng Thiều Thừa đã xuất hiện.Ông ta đã sớm phát hiện ra khí tức của Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y, sau khi thấy Lữ Thiếu Khanh trở về liền mở miệng mắng: “Khốn kiếp, chịu quay về rồi đấy à?”“Còn không về nữa, ta tưởng ngươi đã chết bên ngoài rồi.”Tiêu Y vui vẻ tiến lên, cung kính hành lễ: “Sư phụ.”Một lần đi về đã sắp sáu tháng, với Tiêu Y mà nói thời gian này đã rất dài rồi.Lữ Thiếu Khanh xem thường, ngoáy lỗ tai: “Chẳng phải vẫn chưa chết sao?”“Thật là, mới bao lâu chứ? Sư phụ lo lắng cái gì? Có con ở đây nha đầu này không chết được.”Thiều Thừa hừ một tiếng: “Ngươi đi thì tự đi đi, còn mang theo sư muội ra ngoài, đừng tưởng ngươi là Nguyên Anh kỳ rồi thì sẽ vô địch.”Sau đó, ông ta chỉ vào phi chu hỏi: “Thuyền này từ đâu ra? Không phải ngươi lại gây chuyện rồi đấy chứ?”Thuyền khổng lồ, khí thế bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải phi chu bình thường, đây là thuyền chỉ đại gia tộc mới có.Thái Mân vừa mới xuống thuyền nghe vậy thì suýt nữa ngã chúi đầu xuống đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận