Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 132 - Chưởng môn, có hứng thú diệt một môn phái không?



Chương 131: Chưởng môn, có hứng thú diệt một môn phái không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThiều Thừa không nói lời nào, điểm này trong lòng ông cũng thông cảm và vô cùng tán đồng.Lữ Thiếu Khanh như vậy, ông thân là sư phụ lần nào gặp trong lòng cũng bốc lên lửa giận, hận không thể hung hăng thu thập tên tiểu tử khốn kiếp này.“Nhưng...” Trên mặt Ngu Sưởng nở nụ cười vui mừng, nhìn Tiêu Y nói: “Lần này thu nhận được một tiểu sư muội thì hình như đã chăm chỉ hơn nhiều.”“Không tệ.”Ngu Sưởng thấy Lữ Thiếu Khanh có dấu hiệu thay đổi trong lòng có cảm giác vui mừng như con trai nhà mình đã trưởng thành.Ngu Sưởng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Thiếu Khanh à, sau này, những chuyện như vậy nên duy trì, đừng có ngày nào cũng ngủ nướng.”Lữ Thiếu Khanh vẫn không nói lời nào, vẫn mỉm cười gật đầu.Tiêu Y không kìm được ồ lên một tiếng.Trạng thái của Nhị sư huynh hình như hơi không bình thường.Chẳng những Tiêu Y phát hiện, ba Nguyên Anh kỳ ở đây đều phát hiện.Tiêu Sấm nói thầm: “Tiểu tử này, đang làm cái gì vậy?”Thiều Thừa nói: “Thiếu Khanh, ngươi đang làm gì đấy?”Lữ Thiếu Khanh nhìn sang ông ta, vẫn mỉm cười gật đầu.Nụ cười trên mặt Ngu Sưởng dần dần biến mất, ông nói lần nữa: “Thiếu Khanh, ngươi có nghe thấy lời ta nói không?”Mỉm cười, gật đầu.“Có phải ngươi không nghe thấy không?”Mỉm cười, gật đầu.“Tiểu tử khốn kiếp!”Chưởng môn nóng tính xuất hiện rồi...Lữ Thiếu Khanh lấy hai viên gỗ nhét tai từ trong tai ra, hỏi một câu:“Mắng xong nhanh vậy sao?”Tất cả mọi người đều cạn lời.Tên này, đúng là không sợ chết.Ngu Sưởng muốn đánh người.Có đến mức vậy không?“Tiểu tử khốn kiếp, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi có thành tâm không? Có ai làm đệ tử như ngươi không?”Ngu Sưởng phun nước miếng vào mặt Lữ Thiếu Khanh.Vốn ông còn tưởng tiểu tử này có tiến bộ, hiện tại xem ra, tiến bộ cọng lông.Dáng vẻ giống y như trước đây.Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh đau khổ, móc tai, lầm bầm: “Vẫn chưa mắng xong à?”Tiêu Y cạn lời rồi.Chẳng trách chưởng môn vừa tóm được Nhị sư huynh là mắng.Nhị sư huynh như vậy, rất khó mà không mắng.Còn Thiều Thừa và Tiêu Sấm thì đã nhìn mãi thành quen rồi.Ngược lại, Ngu Sưởng hiện tại bọn họ mới cảm thấy rất bình thường.Mắng Lữ Thiếu Khanh, hình ảnh bây giờ mới là hình ảnh bình thường.Hình ảnh khen ngợi Lữ Thiếu Khanh ban nãy, bọn họ vẫn chưa quen.Tiêu Y nhìn Ngu Sưởng mắng Lữ Thiếu Khanh, nước bọt văng tung tóe thì cảm thấy thú vị.Chưởng môn như thế này không hề giống chưởng môn.Uy áp, quyền uy chưởng môn gì đó trước mặt Lữ Thiếu Khanh không hề có chút tác dụng gì.Ngu Sưởng mắng, mặt Lữ Thiếu Khanh vẫn rất bình tĩnh.Có điều ánh mắt lại lóe lên tia bất đắc dĩ.Sau gần nửa canh giờ, cuối cùng Ngu Sưởng đã dừng lại.Cho dù là đại năng Nguyên Anh kỳ nhưng mắng lâu như vậy cũng hơi mệt.Lữ Thiếu Khanh quan tâm hỏi một câu: “Chưởng môn, mắng xong rồi sao?"“Có cần uống ngụm nước rồi hẵng tiếp tục không?”Dáng vẻ vô lại của hắn khiến Ngu Sưởng hận không thể động thủ đánh hắn.Tuy nhiên nhìn sang Thiều Thừa bên cạnh ông biết suy nghĩ muốn đánh Lữ Thiếu Khanh ông chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi.“Tiểu tử khốn kiếp!”Cuối cùng Ngu Sưởng giận dữ mắng một câu.Nhưng cũng chỉ có thể kết thúc bằng câu mắng này.Độ dày da mặt của Lữ Thiếu Khanh, cho dù là da mặt tất cả mọi người trong Lăng Tiêu Phái từ trên xuống dưới cộng lại cũng không bằng.Ông có mắng tiếp cũng chẳng được tích sự gì.Mắng một trận, xả giận trước, sau này tóm được thì lại mắng nữa.Lữ Thiếu Khanh vội vàng đứng dậy đỡ Ngu Sưởng, nói: “Chưởng môn, tức giận với loại người như con làm gì.”“Tức giận hỏng thân thể, vậy có đáng không.”“Nào, ngồi, ngồi...”Ngu Sưởng cảnh giác vô cùng: “Ngươi định làm gì? Vô sự mà ân cần, không phải gian trá thì cũng là đạo tặc.”Lữ Thiếu Khanh kêu oan: “Chưởng môn, người có ý gì vậy?”“Con là hạng người như vậy sao?”"Đệ tử quan tâm chưởng môn, làm vậy có gì sai chứ?”“Được rồi, được rồi.” Ngu Sưởng khoát tay, vô cùng ghét bỏ: “Tiểu tử ngươi là ai, ta còn không biết?"“Nếu không phải đang ở trên phi chu, ta đảm bảo ngươi còn chạy nhanh hơn thỏ.”Lữ Thiếu Khanh nói: “Người nói vậy là oan cho con rồi, ngày nào con chẳng muốn được gặp chưởng môn người.”“Đáng tiếc chưởng môn người một ngày trăm công ngàn việc, thế ngoại cao nhân, thần long thấy đầu không thấy đuôi, con muốn tìm người cũng không tìm được.”Ngu Sưởng cười lạnh liên tục: “Thêu dệt đi, tiếp tục thêu dệt đi, ngươi đoán xem ta có tin không.”Ngay cả Thiều Thừa cũng cảm thấy mấy lời của Lữ Thiếu Khanh quá giả dối.Mấy lời này của Lữ Thiếu Khanh lừa gạt Tiêu Y mới nhập môn thì có lẽ vẫn được.Hắn muốn lừa gạt chưởng môn, quá giả dối.Thiều Thừa nói: “Thiếu Khanh, có phải con lại gặp phiền phức gì không? Nói đi, nếu chưởng môn có thể làm được, ngài ấy nhất định sẽ giúp con giải quyết."Ngu Sưởng nghe vậy, vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc hơn nhiều, ông nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, sau khi đánh giá một lượt thì nói:“Tiểu tử ngươi không phải đã rước phải phiền toái lớn gì đấy chứ? Chuyện này hiếm gặp đấy. Nói đi, chuyện gì? Cho dù trời có sập, ta cũng chống giúp ngươi.”Vô cùng bá đạo.Đừng thấy Ngu Sưởng hận không thể không mắng chết Lữ Thiếu Khanh, nguyên nhân chủ yếu là ông hi vọng Lữ Thiếu Khanh có thể cố gắng hơn một chút, tiến bộ hơn một chút. Nhưng không có nghĩa ông không thích đệ tử này.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu nói: “Sao con có thể có phiền phức gì chứ.”“Con chỉ muốn hỏi thử chưởng môn, môn phái gần đây có hành động gì lớn không?”“Có hứng thú mở rộng địa bàn, diệt một môn phái không?”Tiêu Y hiểu ra.Nhị sư huynh vẫn nhớ mãi không quên suy nghĩ kia của hắn.Diệt Điểm Tinh Phái.Ngu Sưởng một lần nữa lộ ra tia cảnh giác: “Rốt cuộc tiểu tử ngươi muốn nói gì?”“Có chuyện gì nói thẳng, bớt giấu giấu diếm diếm như đàn bà đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận