Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1466: Huynh đệ của ta không thể chờ được

Chương 1466: Huynh đệ của ta không thể chờ đượcChương 1466: Huynh đệ của ta không thể chờ được
Giản Bắc chỉ muốn xông lên đâm chết Lữ Thiếu Khanh.
"Đại ca, huynh muốn đi gây chuyện thì cứ đi, đừng có lôi ta ra làm bia đỡ đạn được không?"
Chẳng mấy chốc, Cảnh Mông bên trong đi ra. Hiện tại Lữ Thiếu Khanh đại danh đỉnh đỉnh, như sấm bên tai.
Ảnh chụp cận thân và toàn thân cực kỳ rõ ràng, hiện tại ở Trung Châu đến đứa trẻ con cũng biết Lữ Thiếu Khanh.
"Giản Nam, Giản Bắc, còn cả Lữ Thiếu Khanh!" Hai mắt Cảnh Mông sáng lấp lánh, vừa có cảnh giác vừa có nghi hoặc, không rõ vì sao ba người Lữ Thiếu Khanh lại tìm tới cửa. Trước đó không lâu, Ngao Đức bị người ta thu thập, Công Tôn Liệt cũng bị người ta đem đi kết bạn luôn.
Hiện tại, Lữ Thiếu Khanh đến cửa, nói thật, trong lòng Cảnh Mông cũng hơi rụt rè.
Công Tôn Liệt là Nguyên Anh tầng chín, kết quả lại bị sư huynh của Lữ Thiếu Khanh xử lý nhẹ nhàng, còn không thả lấy nổi một cái rắm nữa.
"Ba vị đến đây, có gì chỉ giáo?"
Cảnh Mông chắp tay cực kỳ khách khí hỏi.
Cách Cảnh Mông gặp Lữ Thiếu Khanh khác hẳn Cảnh Trường Hoành.
Cảnh Trường Hoành toàn thân từ trên xuống dưới tràn ngập sự cao ngạo, bộ dáng kiêu căng cao cao tại thượng, đầu lúc nào cũng vênh lên như một con gà trống. Cảnh Mông quần áo bình thường, nhìn không ra được dáng vẻ cao thủ trẻ tuổi, thiếu đi vài phần cao ngạo, lại thêm mấy phần khiêm tốn.
Đương nhiên, Lữ Thiếu Khanh cũng hiểu, Cảnh Mông không phải một người dễ nói chuyện.
Thân là đệ nhất cao thủ Cảnh gia, hắn ta cũng có sự kiêu ngạo của mình.
Mặc dù hắn ta xuất thân từ dòng thứ Cảnh gia, nhưng lại xem thường tộc nhân dòng thứ giống mình, lại xem thường cả tộc nhân dòng chính có thực lực thấp kém.
Chỉ có nhân tài thực lực mạnh mẽ mới đáng để hắn ta khách khí.
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười nói: "Rất đơn giản. Nghe nói ngươi ở đây cùng người ta uống hoa tửu, Bắc huynh ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn tham dự." Giản Bắc nhịn không được mà đâm đầu tới. Hắn ta chỉ muốn đâm chết Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh vừa nhẹ nhàng bước sang một bước tránh đi vừa nói với Cảnh Mông: "Ngươi xem, Tỉnh trùng của hắn ta xông lên não rồi, không chờ được nữa."
Mẹ nói
Giản Bắc hận đến mức nghiến răng: "Chớ có nói hươu nói vượn!"
Cảnh Mông chỉ có thể cười ha ha đáp lại, chắp tay với ba người: "Đều đã tới rồi, không bằng ba vị cùng tiến vào ngồi một chút?"
Không đợi Giản Bắc từ chối, Lữ Thiếu Khanh đã cười nhận lời: "Được!"
Đồng thời, hẳn bước vào đầu tiên, không khách sáo tí nào. Giản Bắc lập tức nhìn Cảnh Mông bằng ánh mắt đồng tình. Mời hắn đi vào khác nào rước sói vào nhà đâu.
Thật sự sẽ rất thảm đấy. Ngươi còn chủ động đưa người vào nữa, để ta xem ngươi thế nào.
Tìm chết!
Trong đình có một nam nhân tầm tuổi trung niên, vóc người khôi ngô, mày rậm mặt chữ điền đang ngồi.
Dù nói là tầm tuổi trung niên nhưng thực ra cũng không chênh lệch với Giản Bắc là bao, vẫn chưa tới trăm tuổi.
Cũng là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của Trung Châu, đại đệ tử Thanh Dương Tông, Ngưu Cương.
Ngưu Cương lạnh nhạt tự mình uống rượu, bên cạnh có hai nữ tử mỹ lệ, thân hình mềm mại tinh tế như hai đóa kiều hoa, điềm đạm đáng yêu, thực khiến người ta thương tiếc.
Các nàng tỏa ra khí tức Kết Đan kỳ rất rõ ràng, chính là nữ tu sĩ trong Túy Tiên Lâu.
Cảnh Mông cũng đi vào bên trong, cười ha hả một tiếng rồi giới thiệu hai bên với nhau.
Trên thực tế, nơi này, ngoại trừ Lữ Thiếu Khanh, thì tất cả mọi người đều thuộc năm nhà ba phái của Trung Châu, đều quen biết nhau cả.
Sau khi được giới thiệu, Ngưu Cương chỉ nhàn nhạt nhìn Lữ Thiếu Khanh một chút, không có bất kỳ phản ứng gì, như một con mãnh hổ đang nghỉ ngơi, rất bình tĩnh nhưng lại khiến người †a cảm thấy áp lực cực lớn.
Dương nhiên, cũng chỉ là Nguyên Anh thôi, Lữ Thiếu Khanh không thèm để vào mắt. Ngưu Cương không nói gì, Lữ Thiếu Khanh cũng tạm thời lười để ý tới hắn ta.
Hắn tự mình đi tới bàn, ngồi xuống trước mặt Ngưu Cương, chỉ vào hắn ta, nói với Cảnh Mông: "Tới đây, gọi thêm hai cô nương như này cho Bắc huynh đi, lửa dục của Bắc huynh cháy lên rồi."
"Ta không có!" Giản Bắc rống lên.
Lý nãi nãi, bà đừng có nói hươu nói vượn nữa được không?
Giản Bắc ta còn phải lăn lộn ở Trung Châu nữa đấy.
Cảnh Mông cười ha hả: "Đương nhiên rồi, Bắc huynh, đây cũng không phải lần đầu ngươi tới đây, có thích ai thì cứ gọi đi, hôm nay ta mời khách."
"Mọi người gặp nhau phải thật vui."
"Ngươi đừng có nói nữa" Sắc mặt Giản Bắc đen như đít nồi. Ngươi mù à? Không thấy muội muội †a cũng ở đây à?
Cảnh Mông xem thường hắn ta, lại quay sang hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Lữ công tử, ngươi muốn mấy người?"
"Ta không muốn. Ta có rồi" Lữ Thiếu Khanh nói với Giản Nam: "Tới đây, ngồi xuống!"
Giản Nam giận dữ. Hắn dám coi nàng như nữ nhân nơi này sao?
Giản Nam muốn xông tới đánh chết Lữ Thiếu Khanh."Ngươi muốn chết!"
Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Đừng có nóng giận, ở bên ngoài nể mặt ta chút đi, về nhà rồi có gì từ từ nói."
Nghe vậy, dù là Ngưu Cương cũng hơi biến sắc.
Dù là Cảnh Mông, Ngưu Cương hay người của Túy Tiên Lâu ở đây cũng không nhịn được mà bắt đầu suy đoán, nghĩ miên man ra đủ thứ.
Hắn là con rể Giản ra muốn tìm sao?
Tin bài Thiên Cơ báo viết liên quan đến hai người này không phải suy đoán, mà là sự thật sao?
Cảnh Mông nhìn sang Giản Bắc. Ngươi muốn tìm muội phu rồi à?
Giản Bắc ngốc cả não rồi. Giản Nam thì muốn nổ tung.
"Ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, †a sẽ giết ngươi!"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Ngươi xem, tính khí ngươi như thế là không được. Ngồi xuống trước đi, đừng để người ngoài chê cười."
"Đại ca, huynh chớ nói lung tung được không?" Giản Bắc cũng vội vàng ngăn cản. Còn tiếp tục thế nữa, danh dự của muội muội ta mất sạch rồi!"
"Ta nói bậy bạ cái gì? Ngươi gọi ta là ca, nàng ta không phải cũng là muội muội của ta sao?" Dáng vẻ trung thực thật thà của Lữ Thiếu Khanh khiến cho mọi người chỉ muốn chửi bậy.
Là bọn họ nghĩ sai sao?
Sắc mặt Giản Nam hơi ửng hồng. Mình cũng hiểu lầm rồi sao?
"Chuyện có bao lớn chứ? Cứ như vậy cũng nhịn không được. Còn trẻ con quá." Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Phải tu tâm cho tốt."
Sau đó, Lữ Thiêu Khanh lại lấy linh đậu ra: "Tới, lột hạt đậu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận