Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 876 - Ta vừa nhìn chính là người cực kỳ tốt



Chương 876: Ta vừa nhìn chính là người cực kỳ tốtNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐàm Linh cảm thấy cực kỳ bất lực, nàng ta bỗng nhiên có chút đau lòng thay Duẫn trưởng lão.Thu một đồ đệ như vậy, bình thường hẳn là rất đau đầu đi?Dáng vẻ thì ngốc bạch ngọt, làm cho người ta rất khó tin tưởng nàng ta sẽ là đồ đệ của trưởng lão Thánh Địa.Loại lời này phàm là người có chút thông minh đều sẽ không tin đi?Mấy năm nay đều ăn không ngồi rồi. Đột phá sao? Tưởng đơn giản như ăn cơm uống nước sao?Chỉ cần ở chỗ này trồng chút cây, bóc chút linh đậu là có thể đột phá sao? Nếu như vậy mà cũng có thể đột phá, vậy cố gắng tu luyện để làm gì?Mỗi ngày trồng cây bóc linh đậu đi."Ngươi, nha đầu ngươi..." Vào giờ khắc này Đàm Linh cũng không biết nên nói cái gì cho phải.Lữ Thiếu Khanh bên này cũng mặc kệ Đàm Linh, đến bên cạnh, cắm ô vào rồi tiếp tục nằm, vô cùng thoải mái nhàn nhã.Thời Cơ lập tức tiến lại gần: "Trương Chính đại nhân, còn cần ta bóc linh đậu không?"Lữ Thiếu Khanh vốn muốn nói được, nhưng nhận ra ánh mắt Đàm Linh như muốn giết người, quên đi, vẫn là nghỉ ngơi đi.Hắn nói với Thời Cơ: "Ngươi cũng đi hỗ trợ, tranh thủ trồng cây cho tốt, khuyên nhủ đệ đệ ngươi, phải vui vẻ một chút, không nên bày ra vẻ mặt đau khổ, để tránh có người cho rằng ta đang bắt nạt hắn ta.""Được!" Thời Cơ vui vẻ lĩnh mệnh mà đi.Đàm Linh ngay cả chửi bới cũng lười nói. Thật sự hết thuốc chữa rồi.Đàm Linh tin rằng nếu hiện tại Lữ Thiếu Khanh mang Thời Cơ ra đường bán, Thời Cơ cũng sẽ vui vẻ giúp Lữ Thiếu Khanh đếm linh thạch.Đàm Linh đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh, từ trên cao nhìn xuống, Lữ Thiếu Khanh giống như đứng sẽ què, ngồi sẽ chết, chỉ muốn nằm, hung ác nói với hắn: "Ngươi tốt nhất đừng có đánh chủ ý xấu gì, nếu không ta sẽ bảo sư phụ ta tới trừng trị ngươi."Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Nhiều lần uy hiếp đều muốn gọi người lớn ra, thật không thú vị. Bộ dáng của ta còn khiến ngươi không yên lòng sao? Vừa nhìn đã biết là người cực kỳ tốt, tiểu lang quân thành thật, tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu."Biểu cảm của Đàm Linh hung ác, chỉ có bộ dáng như người mới làm cho người ta không yên lòng.Vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt, còn dám nói cái gì mà người cực kỳ tốt, kẻ cực kỳ khốn nạn mới đúng.Đàm Linh không vội rời đi, nàng ta muốn xem rốt cuộc Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.Nhìn dáng vẻ thoải mái nhàn nhã của Lữ Thiếu Khanh, Đàm Linh liền tức giận, hung tợn hỏi: "Ngươi cứ nằm như vậy sao?"Sư huynh ngươi đang tu luyện, Thời Cơ, Thời Liêu đều đang làm việc, thậm chí ngay cả con khỉ kia cũng đang làm việc.Còn người? Chỉ nằm chảy thây rồi ngủ ở đây sao?Đàm Linh chưa từng thấy người nào như vậy.Lữ Thiếu Khanh duỗi lưng một cái, hỏi ngược lại một câu: "Nếu không thì sao? Đừng làm phiền ta, ta đang bận."Sau đó thật sự nhắm mắt lại, giống như ngủ thiếp đi, Đàm Linh tức giận đến mức muốn giẫm một chân lên mặt Lữ Thiếu Khanh, giẫm đến mặt hắn nở đầy hoa.Thời gian dần dần trôi qua, trên trời mặt trời hạ xuống, mặt trăng màu đỏ xuất hiện, ánh trăng đỏ như máu lần nữa phủ kín mặt đất.Dưới ánh trăng màu đỏ chiếu xuống, Thời Liêu tưới xong cái cây cuối cùng, sau khi giọt nước cuối cùng rơi xuống, Thời Liêu đặt thùng gỗ xuống, nhìn mọi thứ xung quanh, thân thể cảm nhận được từng trận thoải mái.Hắn ta nhảy lên, nhìn cây cối phía dưới, tất cả cây cối trên ngọn núi này đều do hắn ta và khỉ con bắt tay cùng trồng, là thành quả lao động của một người một khỉ.Cây cối lay động theo gió, hoàn mỹ dung nhập vào trong rừng rậm này.Gió núi thổi qua, cành lá rào rào rung động, nghe vào trong tai, Thời Liêu tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn, tự hào.Con khỉ nhỏ đứng ở trên một thân cây, hướng về phía mặt trăng đấm ngực, ngao ô kêu lên.Nó cũng vô cùng tự hào, đồng thời cũng là đang chúc mừng, trồng xong cây, mình có thể được giải phóng rồi.Thời Liêu chậm rãi rơi xuống, ánh mắt của hắn ta lấp lánh trong đêm tối, cả người dường như đều trở nên không giống trước.Thời Cơ lại gần, chú ý tới dáng vẻ của đệ đệ, ánh mắt sáng lên, đệ đệ của mình có biến hóa không ít so với trước.Tuy rằng loại cảm giác này vẫn khó nói nên lời, thế nhưng hai tỷ đệ là song sinh, tâm ý tương thông, bình thường cũng vẫn ở cùng một chỗ cho nên vô cùng quen thuộc lẫn nhau.Sự thay đổi của Thời Liêu không thể gạt được nàng ta.So với Thời Liêu không tự tin lúc trước thì thực sự tốt hơn rất nhiều."Xem ra Trương Chính đại nhân nói không sai." Thời Cơ rất vui vẻ cười rộ lên.Lúc trước Thời Liêu làm cho nàng ta rất lo lắng, e sợ để tâm vào chuyện vụn vặt, không cẩn thận liền tẩu hỏa nhập ma.Nếu như Thời Liêu có thể duy trì loại trạng thái này, tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống tẩu hỏa nhập ma.Nghe được tỷ tỷ của mình nhắc tới Lữ Thiếu Khanh, tâm tình vốn tốt của Thời Liêu nhất thời tan thành mây khói, vẫn căm giận bất bình.Làm cu li ở chỗ này hơn nửa tháng, vừa bẩn vừa mệt, gay go muốn chết.Thời Liêu hừ lạnh một tiếng: "Hừ, hiện tại đến lượt hắn cho ta một câu trả lời."Sau khi nói xong liền phóng lên trời, rất nhanh đã đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh.Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh nằm ngủ, bộ dáng nhàn nhã, lửa giận của Thời Liêu càng thịnh.Ta làm cu li, còn ngươi lại đang ngủ.May mắn Thời Liêu vẫn còn có chút lý trí, nếu không hắn ta nhất định sẽ phải ra tay với Lữ Thiếu Khanh."Đại nhân!" Thời Liêu cắn hai chữ đại nhân rất nặng, lớn tiếng nói: "Việc, ta làm xong rồi, đến lượt ngươi."Sau khi nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, trong con ngươi ẩn chứa lãnh ý.Hắn ta ủy khuất làm việc ở chỗ này, sau khi làm xong, nếu Lữ Thiếu Khanh không cho hắn ta thứ hắn ta muốn, hắn ta nhất định sẽ tính sổ với Lữ Thiếu Khanh.Cho dù Lữ Thiếu Khanh mạnh hơn nữa hắn ta cũng không sợ, đánh không lại, liền kêu sư phụ đến.Lữ Thiếu Khanh không có phản ứng, giống như ngủ thiếp đi, không nghe thấy.Đàm Linh nhìn không vừa mắt, đá một cú về phía Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên, căm tức nhìn Đàm Linh: "Làm gì vậy? Còn cho người ta ngủ hay không vậy?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận