Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 285 - Nói bậy, đó là tiền công vất vả của ta.



Chương 285: Nói bậy, đó là tiền công vất vả của ta.Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y nghe đến đó liền hiểu ra: “Cho nên từ trước đến nay đều do Nhị sư huynh lĩnh thay? Bị Nhị sư huynh nuốt riêng?”Giọng Lữ Thiếu Khanh từ ngoài truyền vào, kháng nghị: “ Nói bậy, đó là tiền công vất vả của ta.”Ngay sau đó giọng Kế Ngôn vang lên: “Một lần một trăm linh thạch hạ phẩm, tiền công vất vả của ngươi đắt thật.”Tiêu Y nghe ra được oán niệm bên trong.Nàng ta vô cùng hiểu cảm nhận của Đại sư huynh, Nhị sư huynh quá khốn kiếp.Mười năm đấy, phúc lợi môn phái mười năm đều bị hắn lấy.Mười năm là mười hai vạn linh thạch.Tiêu Y nhịn không được, khuôn mặt nhỏ phình lên, thở phì phò nói: “Nhị sư huynh quá khốn kiếp.”Còn hạ thủ với cả người nhà, quá đáng ghét.Tuyên Vân Tâm đứng bên cạnh thả một trăm cái like.Không sai, quả là một tên cực phẩm khốn kiếp.Tiêu Y thấy kỳ lạ, chuyện như vậy, sư phụ người lại có thể mặc kệ ngồi nhìn?Nàng ta hỏi Thiều Thừa: “Sư phụ, người mặc kệ sao?”Làm như vậy thì quá bất công với Đại sư huynh.Thiều Thừa biết Tiêu Y hiểu lầm.Ông ta nói: “Chút phúc lợi ấy đối với Đại sư huynh con mà nói không đáng là gì.”“Bởi vì thiên phú của Đại sư huynh con nên dĩ nhiên trong môn phái có cung cấp các ủng hộ khác.”Kế Ngôn được chỉ định làm Đại sư huynh của môn phái, là người phát ngôn của thế hệ trẻ trong môn phái.Môn phái dù thế nào thì cũng phải toàn lực ủng hộ Kế Ngôn, tài nguyên tu luyện chắc chắn phải đầy đủ, toàn lực.“Còn về phần chút phúc lợi môn Đại sư huynh con có lấy hay không cũng như nhau.”Tiêu Y hiểu ra: “Đại sư huynh cũng ngầm đồng ý cho Nhị sư huynh ạ?”Thiều Thừa gật đầu, trong lòng cảm thán một chút.Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh có sự ăn ý riêng, Kế Ngôn có được sự ủng hộ của môn phái, lo sư đệ mình bị tụt lại nên ngầm đồng ý cho Lữ Thiếu Khanh chút phúc lợi môn phái này của mình, để Lữ Thiếu Khanh có thể theo sát bước chân của hắn ta.Thiều Thừa cảm thán nói: “Đừng thấy bình thường hai đứa bọn nó như vậy, trên thực tế, hai đứa thân như huynh đệ.”Thiều Thừa vừa mới nói xong, Lữ Thiếu Khanh nói: “Ôi trời, sư phụ còn nói ta và huynh như huynh đệ.”“Sư phụ già rồi à?”Kế Ngôn bày tỏ sự đồng ý: “Hơn một trăm tuổi rồi, già lắm rồi.”Dường như cả hai đều không đồng ý câu thân như huynh đệ này cảu Thiều Thừa.Thiều Thừa ôm ngực, vô cùng khó chịu.Quả nhiên đúng như chưởng môn nói, có tên tiểu khốn kiếp kia, thọ nguyên nhiều mấy cũng không đủ dùng.Tiêu Y thì che miệng cười trộm.Hai vị sư huynh hiếm khi có lúc lại nhất trí ý kiến như vậy.Theo Tiêu Y, hai người bọn họ chính là huynh đệ, chẳng qua bình thường ai cũng sĩ diện, không ai muốn thừa nhận mối quan hệ tốt với đối phương.Nhưng vẫn không thể phủ nhận là tình cảm của hai vị sư huynh rất tốt, tốt hơn tưởng tượng của bất kỳ ai.Tuy nhiên, cười một hồi Tiêu Y kịp phản ứng lại.Nàng ta trừng to mắt nhìn sư phụ: “Sư phụ, không phải người muốn nói con học theo Đại sư huynh đấy chứ?”Thiều Thừa lắc đầu, ta cho ngươi biết chuyện này, là muốn cho ngươi biết, ngay cả Đại sư huynh của ngươi mà cũng phải chịu thiệt thòi để trong lòng ngươi dễ chịu hơn một chút, cân bằng hơn một chút.“Không sai.” Lữ Thiếu Khanh ở ngoài nghe thấy lời của Tiêu Y, lớn tiếng nói: “Trong lòng ta, muội và Đại sư huynh đều giống nhau, thiên phú vô song, kinh diễm thiên hạ, không cần dựa vào tài nguyên gì đó để tu luyện.”Tiêu Y bĩu môi, Nhị sư huynh lúc này, lời của hắn, ngay cả một dấu chấm cũng không thể tin.Tiêu Y: “Nhị sư huynh khốn kiếp, trả đồ của ta lại cho ta.”Tuyên Vân Tâm nhìn Tiêu Y lao về phía Lữ Thiếu Khanh tính sổ không thành, ngược lại còn bị trấn áp.Nàng ta vừa xoa lỗ tai vừa tội nghiệp đứng trước mặt hai vị sư huynh.Tuyên Vân Tâm nhịn không được thở dài.Nha đầu này thật đần.Nhưng, trong lòng nàng ta lại nảy sinh một cảm giác hâm mộ.Đứng thấy Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đối xử với Tiêu Y dữ dằn, động một chút là lấy viết tâm đắc ra uy hiếp.Thế nhưng chỉ cần không phải mù lòa đều có thể nhìn ra được tình cảm giữa ba người bọn họ rất tốt.Buồn cười, trước đây không lâu nàng ta còn tưởng quan hệ giữa Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh không tốt.Liên tưởng đến môn phái của mình, biểu cảm của Tuyên Vân Tâm không khỏi ảm đạm.Tuy nhiên, rất nhanh, Tuyên Vân Tâm một lần nữa tỉnh lại.Bây giờ mặc dù nàng ta tạm thời giữ được cái mạng nhỏ nhưng về sau không biết sẽ như thế nào.Phải chuẩn bị sẵn để đối ứng với tình huống ác liệt nhất.Tuyên Vân Tâm thở sâu một hơi để tự khôi phục tỉnh táo, giữa cho đầu óc thanh tỉnh.Nàng ta nhìn Thiều Thừa bên cạnh nở nụ cười hiền lành, mở miệng: “Thiều phong chủ, người đưa ta về Lăng Tiêu Phái, người định đối phó với ta như thế nào?”Ánh mắt Thiều Thừa rơi trên người Tuyên Vân Tâm, Tuyên Vân Tâm ngồi xếp bằng, vì thương thế nên sắc mặt tái nhợt, nhìn điềm đạm đáng yêu.Mặc dù là ngồi xếp bằng, nhưng phía sau lưng nàng ta vẫn tựa trên buồng tàu, chứng tỏ thương thế nghiêm trọng của nàng ta.Thiều Thừa không thể không thừa nhận, Tuyên Vân Tâm so ra không hề thua kém Hạ Ngữ, đều là đệ nhất mỹ nữ, ai cũng có vẻ đẹp riêng.Chẳng trách trước mặt mọi người Lữ Thiếu Khanh nói thích Tuyên Vân Tâm những tu sĩ gây chuyện kia đều lần lượt rút đi.Đối với chuyện giữa Lữ Thiếu Khanh và Tuyên Vân Tâm, Thiều Thừa đã được nghe kể lại từ chỗ tiểu đồ đệ Tiêu Y, cũng biết đại khái mâu thuẫn giữa hai bên.Giúp Hạ Ngữ cướp bí cảnh chi tâm, cướp tài vật của Tuyên Vân Tâm đều đủ để Tuyên Vân Tâm muốn nhắm vào Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh thì sao, chưa từng chấp nhận chịu thiệt, có qua có lại, hai bên đã làm đến mức này, Thiều Thừa hiểu rất rõ.Còn về vấn đề của Tuyên Vân Tâm, Thiều Thừa ông ta cũng không rõ, nên ông ta cũng không có ý định nhúng tay: “Cái này phải xem thử Thiếu Khanh.’Dù sao ông ta chỉ cần cố gắng hết khả năng để đảm bảo đạo tâm của Lữ Thiếu Khanh không xuất hiện vấn đề, còn về chuyện giữa hai người, ông ta là thế hệ đi trước cũng không muốn nhúng tay vào.Nói không chừng hai người thật sự cãi nhau đến tóe lửa lại thành một đôi thì sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận